One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 319: Chú Brook? Ông Brook? (2)

Chương 319: Chú Brook? Ông Brook? (2)
Diệp Ngôn không phản bác được, cầm hai cục gạch lên nện trái gõ phải, lần lượt bổ sung thêm cho mỗi người mấy Chùy định giờ.
Khi gõ đến lần thứ mấy trăm, Diệp Ngôn quyết định chắc chắn phải cải tiến Chùy một giờ thành Chùy nửa ngày, Chùy một ngày gì đấy!
Artoria và Sharkler cũng đều đứng dậy, ở một bên nhìn. Ở đây chỉ có mình Diệp Ngôn có thể khống chế chuẩn thời gian người ta hôn mê thôi, bọn họ không giúp được gì cả.
Chúng Cờ yêu cũng thức thời chui về trong Cờ quái vật vàng. Trời biết đứng đần ra xem chủ nhân làm việc liệu có bị trả thù hay không.
Trương Đạt Dã nhìn trái nhìn phải, luôn cảm thấy thiếu mất cái gì. Cậu cúi đầu mới phát hiện Tom còn đang nằm ngay đơ dưới đất không dậy, đã thế còn ngáy ro ro rồi.
Trương Đạt Dã chọc chọc mặt Tom, Tom bỗng ứa mồ hôi lạnh, vẻ mặt hoảng hốt, bốn móng vuốt làm ra động tác liều mạng chạy trốn, trông như gặp ác mộng.
Trương Đạt Dã tò mò không biết Tom mơ thấy cái gì, nhẹ nhàng vỗ vỗ Tom, cúi đầu muốn đánh thức nó. Nào biết trên đỉnh đầu Tom toát ra một hình ảnh nho nhỏ, Tom đang bị Moria đuổi theo, trong tay Moria còn cầm cái kéo khổng lồ. Moria cắt một cái thì Tom sẽ giật bắn, sau đó lại cắt một cái, Tom lại giật bắn.
Trương Đạt Dã suy nghĩ một thoáng, thử thăm dò đưa tay vỗ về phía Moria. Bàn tay cậu không thu nhỏ lại theo tỷ lệ mà to đùng giống Như Lai thần chưởng, vỗ Moria bẹp dúm.
Một chiêu này rất oanh động, Tom nhìn theo bàn tay ra ngoài, thấy Trương Đạt Dã ngoài giấc mơ, sau đó nó giật mình tỉnh lại, nhảy dựng lên ôm cổ Trương Đạt Dã, dụi lấy dụi để.
"Ờ... Tôi bất cẩn tăng điểm hảo cảm của Tom à?"
...
Cùng lúc đó, Moria vừa ăn tối xong chợp mắt một chút cũng chợt tỉnh giấc. Lạ thật đấy, trước kia hắn ta chỉ mơ thấy mình dẫn quân đoàn zombie đánh bại Kaido, trở thành vua hải tặc thôi. Sao tự nhiên hôm nay lại mơ thấy ác mộng?
Moria mơ thấy ác mộng xong không ngủ lại nữa mà gọi một con nhện chuột tới hỏi dò tình hình… Không phải toàn bộ nhện chuột đều tham gia chiến đấu, ít cũng phải chừa ra mấy con phụ trách quan chiến và thông báo tin tức, nhờ vậy mới may mắn còn sống sót.
"Chủ nhân, toàn quân của đại nhân Absalom bị diệt, chỉ có mình ngài ấy bị đánh bay về đây. Kế hoạch bên phía Hogback cũng không thuận lợi, có khả năng cao là số zombie bác sĩ phái đi cũng bị xử rồi." Nhện chuột nơm nớp lo sợ báo cáo tình hình chiến đấu.
Moria lộ ra vẻ khiếp sợ: "Cái gì? Nói cách khác, con mồi lần này rất mạnh à? Lập tức triệu tập ba quái nhân cho tao."
Lúc này, Absalom đang giữ tư thế ngã chỏng gọng cắm đầu xuống sàn phòng Perona, hai chân duỗi thẳng tưng.
"Ai thế? Sao lại tự tiện đâm hỏng cửa sổ thủy tinh và sàn nhà của tôi?" Perona đang uống ca cao nóng chờ đại nhân Moria phái người bắt mèo con đáng yêu về cho mình thì có người đâm vỡ cửa thủy tinh, bay vào cắm trên sàn nhà, dọa cô nhóc giật mình.
"Absalom đây, mau giúp tôi đi ra." Chân Absalom giật giật, muốn tự rút mình ra ngoài nhưng không thành công. Bởi vì đầu hắn cắm xuống sàn nhà, miệng còn vừa bị nổ nên giọng hơi ồm ồm khó nghe.
"Kumashi, đi giúp anh ta." Perona không có sức lớn như vậy, chỉ có thể chỉ huy Kumashi.
Kumashi trả lời: "Vâng thưa đại nhân Perona."
"Nói bao nhiêu lần rồi hả? Không được nói chuyện!" Perona vỗ bụng của Kumashi: "Mày nghe chưa? Rốt cuộc mày có chịu nhớ hay không? Sao không trả lời tao?"
"Nhớ..."
"Không cho nói chuyện!"
Absalom hô: "Đủ rồi, mau đỡ tôi đi ra!"
Kumashi ấm ức nắm lấy chân của Absalom, nhổ hắn ra ngoài như nhổ củ cà rốt.
"Perona, nhóc nghiêm khắc với Kumashi quá đấy." Absalom ngọ nguậy cổ, gần như lần nào gặp hắn cũng thấy Kumashi bị Perona khiển trách, hơn nữa đều là cùng một lý do.
Absalom còn không chú ý tới hình tượng của mình lúc này, mặt mày bị hun đen sì, môi bị đạn Bazoka nổ sưng thành lạp xưởng.
"Mi là ai? Sao lại giả mạo Absalom?" Perona không nhận ra hắn ngay, vô thức tiến hành công kích: "Hollow tiêu cực!"
"Ôi, tôi là tên cạn bã chỉ biết dùng năng lực của mình để rình trộm người ta. Tôi không thể trở thành ông vua của nghĩa địa." Absalom quỳ sụp xuống đất, rơi vào trạng thái bác bỏ chính mình, mấy giây sau mới nhảy dựng lên: "Perona khốn kiếp, nhóc làm gì tôi đấy hả!"
"À thì là mà… ra là Absalom thật." Perona cười trêu ghẹo: "Bộ dáng mất mặt này của anh là vì đang rình coi người ta thì bị bắt tại trận hả? Horohorohoro ~ "
Absalom lau sạch khói đen ám trên mặt, nhớ tới dáng vẻ mất mặt của bản thân bị đồng bạn thấy thì đỏ cả mặt: "Khốn kiếp, tôi nhất định phải khiến đám người kia đẹp mặt!"
Lúc này, một con nhện chuột xuất hiện ở chỗ cửa sổ bị vỡ: "Đại nhân Absalom, đại nhân Perona, chủ nhân gọi các vị tới ngay."
"Tới ngay đây." Absalom trả lời nhện chuột, bước khỏi phòng của Perona.
Perona ngồi trên cánh tay Kumashi, để nó bế mình đi theo Absalom: "Có phải bắt được con mèo nhỏ đáng yêu kia rồi không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận