One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 330: Excalibur (1)

Chương 330: Excalibur (1)
"Oars! Đừng quan tâm con quái vật kia vội! Ngăn cản nữ kiếm sĩ trước đã! Mau lên!" Moria càng nhìn càng cảm thấy bất ổn, có lẽ nữ kiếm sĩ trước mắt mạnh hơn tưởng tượng của hắn nhiều. Một chiêu này... Trán Moria ứa mồ hôi lạnh, giờ phút này hắn cũng không tin tưởng Oars nhiều như trước nữa.
"Ánh sáng? Gì vậy?" Oars đang gõ Hỗn Độn thú nghi hoặc ra mặt, nhưng mệnh lệnh của đại nhân Moria là tuyệt đối. Hắn vung cột đá trong tay đánh về phía Artoria.
Lúc này, Artoria mở bừng mắt ra, cất cao giọng hô: "Ex..."
Artoria chém mạnh thanh bảo kiếm trong tay xuống, ánh sáng vàng như một thanh kiếm ánh sáng khổng lồ đánh tan sương mù dày đặc, bổ thẳng về phía Oars.
Cột đá Oars đánh tới bị chẻ làm đôi hết đỗi nhẹ nhàng, sau đó bị ánh sáng nuốt chửng không còn một mảnh.
Tiếp đó, cơ thể khổng lồ của Oars cũng bị chia đôi, chỉ là mọi người chưa kịp thấy rõ vết cắt, toàn thân hắn đã bị ánh sáng nuốt mất.
Toàn bộ chướng ngoại vật nằm tại khoảng cách mấy chục mét giữa Artoria và Oars đều bị quét sạch, đất đá vụn văng tung tóe khắp nơi, một khe rãnh sâu hoắm in hằn trên mặt đất.
Một ngôi sao hình thập tự màu vàng khổng lồ sáng lên ở chỗ Oars vừa đứng, dưới ánh sáng đó, cơ thể của Oars nhanh chóng vỡ nát, tan rã.
Ngay cả đám Thụy Manh Manh và Brook ở mép đảo cũng đã chú ý đến ánh sáng rạng rỡ bên này.
"Tôi cảm thấy đã xảy ra chuyện đáng gờm lắm." Brook nhàn nhã nâng cốc trà lên nhấp một ngụm hồng trà.
"Ánh sáng vàng, tôi chỉ có thể liên tưởng đến thanh kiếm của Artoria." Thụy Manh Manh tiếc nuối: "Chắc cô ấy vừa thi triển chiêu thức lợi hại lắm nhỉ? Nếu tôi được tận mắt nhìn thấy thì tốt quá rồi, tiếc ghê."
Lỗ Đại Sơn và Mã Lão Ngũ đưa mắt nhìn nhau rồi gật đầu, dùng ánh mắt xác nhận với nhau, hai em gái trên thuyền đều không phải hạng người dễ chọc.
Đợi ánh sáng và màn sương mù dập dờn trong không khí từ từ biến mất, trên mặt đất chỉ còn lại một cái rãnh sâu hoắm và những mẩu xương vỡ nát, chứng minh từng có một zombie khổng lồ đứng nơi đây.
Mọi chuyện còn chưa kết thúc ở đó, hình như thanh kiếm đã đánh trúng vào nơi không nên chạm tới. Cột buồm chính ban đầu bị Oars phá hỏng một phần lung lay sắp đổ, dường như sắp ngã xuống bất cứ lúc nào.
Trương Đạt Dã nhìn chiến trường hỗn loạn lầu bầu: "Sao bảo khi anh linh chiến đấu sẽ không làm hỏng bất cứ viên gạch lót sàn nào cơ mà. Cái này tính là sức nổ của khí gas nằm ngoài tầm kiểm soát à?"
"Tôi đã cố gắng khống chế rồi." Artoria cảm thấy kể từ khi mình tới thế giới này thì sức mạnh đã tăng lên, có lẽ cô cần dành nhiều thời gian hơn để rèn luyện khả năng khống chế của mình.
Diệp Ngôn gọi Hỗn Độn thú về, nhìn zombie khổng lồ bị giã thành bã bên kia: "Tên Moria đâu rồi? Toi luôn rồi à?"
"Thế công mạnh như này, chắc ngỏm rồi chứ?" Sharkler thầm ước lượng sức mạnh của đòn tấn công vừa rồi, nếu đổi lại thành mình thì không biết còn sót lại mảnh linh kiện nào không nữa.
Tom học theo Artoria vung vẩy thanh kiếm trong tay, sau khi xác nhận mình làm đúng bèn chạy đến bên cạnh cô, chọc chọc ngón tay vào thanh kiếm bên người cô.
Trước kia nó không chú ý, giờ mới biết thì ra thanh kiếm này lợi hại như vậy. Nó muốn dùng thử.
"Khi nào đánh nhau xong sẽ cho mi mượn." Thái độ của Artoria với Tom luôn rất hòa nhã, cô sờ đầu nó rồi bảo: "Nhưng trước mắt kẻ địch điều khiển đám zombie vẫn còn sống."
“Xoảng!”
Tiếng đồ sứ va vào nhau vang lên, mọi người đồng loạt nhìn về phía âm thanh phát ra thì thấy đó là Cindry chứ không phải Moria.
Mọi người thấy cô nàng lựa một cái đĩa còn nguyên vẹn ra khỏi đống đồ vỡ nát, tiện tay ném nó ra ngoài: "Tất cả những cái đĩa trên đời này đều phải biến mất mới đúng."
Không biết rốt cuộc cô nàng căm hận mấy cái đĩa nhiều đến mức nào nữa? Trương Đạt Dã cạn lời, nhưng còn nhiều chuyện cạn lời hơn nữa xảy ra sau đó.
Bởi vì Tom đã xông thẳng ra ngoài rồi đón lấy cái đĩa bằng cả hai tay, sau đó nhanh nhẹn xoay người giữa không trung, định để lưng mình tiếp đất trước.
Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, ngoại trừ việc mèo Tom rơi xuống đất xong thì không thể phanh lại được, trượt dài một khoảng rồi đâm sầm vào bức tường của lâu đài - tức là đâm vào cột buồm chính.
Lực va chạm lần này trông rất nhẹ, nhẹ đến mức Tom không bị biến dạng hay la lên đau đớn, nhưng hậu quả nó gây ra khá đáng sợ.
Cột buồm vốn đã lung lay sắp đổ như bị mất cân bằng, gãy lìa và đổ sụp xuống rãnh sâu mà Oars vừa tạo ra.
"Không phải chứ..." Trương Đạt Dã đã chuẩn bị sẵn tâm lý trước sức phá hoại của Tom, thế mà cậu vẫn không ngờ cách thức phá hoại lại diễn ra như thế này.
Cậu nhìn cột buồm cao hơn mấy tòa cao ốc mình từng thấy trước khi xuyên việt đang chậm rãi đổ xuống... Vả lại hình như hướng nó đổ xuống hơi sai sai thì phải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận