One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 688: Đoàn tụ và… cá nhảy (3)

Chương 688: Đoàn tụ và… cá nhảy (3)
Nhìn thấy bộ dạng này của Tom không ai mặt dày ngồi nhìn nữa, vội vàng chạy vào phòng bếp bưng từng đĩa thức ăn ngon lên bàn.
Trương Đạt Dã đứng lên: “Mừng sự trùng phùng của Brook và Laboon sau 40 năm, cạn ly!”
“Cạn ly!” n
“Uu~”
“Đúng rồi, không thể quên phần của Laboon.” Sharkler chuẩn bị kích hoạt Super Mode của mình xách thùng rượu bò lên trên đầu Laboon để rót rượu.
“Để em đi cho!” Carla kịp thời ngăn hắn lại. Cô mèo dang rộng đôi cánh, mang theo một thùng rượu bay đến phía trên miệng Laboon, mở nắp thùng và đổ xuống.
Diệp Ngôn nói: “Nó sẽ không mượn rượu làm càn chứ? Khổng lồ cỡ này mà say là lớn chuyện lắm đấy.”
Nhưng sau khi so sánh kích thước thùng rượu và hình thể của Laboon, cả thùng rượu còn chẳng to bằng một chiếc răng của nó, Diệp Ngôn lắc đầu: “Thôi vậy, cũng không đến mức đấy.”
Một thùng rượu đổ xuống đừng bảo là uống say mà ngay cả rửa 1 cái răng cho Laboon cũng không đủ. Đoán chừng nó cũng nếm không ra mùi vị gì, thôi thì cứ để nó có chút cảm giác tham dự, dỗ nó vui vẻ.
Bữa tiệc bắt đầu, mọi người cười cười nói nói, vui chơi giải trí, Laboon tội nghiệp phải tự mình đi săn mồi. Sau khi nó ăn no trở về, đúng lúc bắt đầu tiết mục ca nhạc yêu thích của Brook và Laboon.
Mỗi tội… chắc tại Laboon thưởng thức quá nhập tâm nên đã thực hiện các động tác như lúc còn bé mỗi khi vui vẻ, tục xưng cá nhảy.
Một con cá voi khổng lồ dài 400 mét gần bờ nhảy khỏi mặt biển rồi đáp xuống...
Con sóng ngút trời cao hàng chục mét ập vào bờ khiến tất cả mọi người choáng váng: “Chuyện quái gì thế này?”
“Yoho... Yohohoho…” Brook không biết nên nói gì, chỉ mong sau khi bị rớt xuống biển thì Laboon có thể cứu hết mọi người lên bờ.
Perona sợ đến mức lấy hai tay che đầu mình, kinh hãi hét lên: “Sắp chết rồi! Cứu mạng với! Con cá voi này không đáng yêu chút nào hết!”
Trán Crocus ứa mồ hôi ròng ròng: “Đây thật sự là... tình huống khẩn cấp!”
Artoria phản ứng nhanh nhất, sau khi tiện tay nhét một cái đùi gà vào trong miệng thì nâng bàn ăn lên và xoay người bỏ chạy.
Dường như nhận ra mình làm như vậy có gì đó không ổn, cô nhắc nhở: “Mọi người, mau chạy lên núi!”
Sau khi mọi người thoáng ngây người thì chợt bừng tỉnh, lập tức đuổi theo bước chân Artoria, Trương Đạt Dã cũng không quên đưa tay kéo lấy 2 năng lực giả là Brook và Perona.
Chỉ có Tom bướng bỉnh thuận tay móc ván lướt sóng ra… Hiếm khi gặp được con sóng lớn như thế, không biểu diễn chút kỹ thuật thì chẳng phải là quá đáng tiếc ư?
Nó mặt đầy mong đợi lao về phía con sóng lớn, thậm chí còn có thời gian để thay đồ lặn cho mình.
Pho tượng Tom trên mũi thuyền Hope sợ đến mức toát cả mồ hôi lạnh, không có ai để ý meo một chút à?

"Đông lâm Kiệt Thạch, dĩ quan thương hải"
;
"Trường phong phá lãng hội hữu thì, trực quải vân phàm tế thương hải"* ...
/ Từ phía Đông đến núi Kiệt Thạch để xem biển cả: Nằm trong bài ‘Quan thương hải’ của Tào Tháo.
/ Từ phía Đông đến núi Kiệt Thạch để xem biển cả: Nằm trong bài ‘Quan thương hải’ của Tào Tháo.
/ Sẽ có lúc gió thổi phá sóng, giăng buồm xông thẳng biển xanh: Hành lộ nan kỳ 1 của Lý Bạch.
/ Sẽ có lúc gió thổi phá sóng, giăng buồm xông thẳng biển xanh: Hành lộ nan kỳ 1 của Lý Bạch.
Nếu như là tình huống bình thường, hoặc thấy sóng lớn nguy nga như thế ở xa, có khi Trương Đạt Dã đã ngâm nga mấy câu thơ na ná vậy để ra vẻ phong nhã, chứ giờ chỉ có nước tranh thủ cướp đường chạy.
Với thể chất của cậu bây giờ, bị sóng khủng bố thế này đánh vào người cũng không chết đâu nhưng đau phải biết. Mà năng lực giả Perona và Brook sẽ khốn khổ khốn nạn lắm luôn.
Thế là tay trái Trương Đạt Dã nắm Perona, tay phải kéo Brook, hai chân guồng như bánh xe chạy thật nhanh, thậm chí sau lưng dấy lên một trận bụi mù, gần như đuổi kịp Artoria hành động đầu tiên.
Artoria thấy cậu như thế thì vội tăng tốc… Đạt Dã ngốc, nếu đồ ăn bị dính bụi là mất ngon đấy nhé.
Wendy bị Carla nắm lấy bay vội lên phía trên, mặt mày hai đứa đều lộ vẻ hết hồn.
Sharkler cố ý đi sau cùng, định sẵn sàng cứu viện khi nhỡ có ai rơi vào nước. Đương nhiên là không tính Tom đang ôm ván lướt sóng xông ngược về phía sóng lớn.
Diệp Ngôn dốc sức như chạy nước rút trăm mét, còn ngại mình chạy không đủ nhanh nên thuận tay chiêu Cờ Yêu ra, định để chúng nó vác mình chạy.
Nhưng mà vừa thấy tình hình thì đã có 6 trong 8 con Cờ Yêu chui ngược vào Cờ quái vật vàng, Kim Nhị Bằng phản xạ bay vút lên trời, chỉ chừa mỗi Hoán Triều Giao không sợ nước đi theo Diệp Ngôn, sẵn sàng chờ chủ nhân rơi xuống nước thì vớt lên.
"Cái đám không có nghĩa khí này!" Diệp Ngôn vừa chạy vừa rít gào: "Chờ xong chuyện này tụi bay cứ liệu mà đi lau boong thuyền cho tao! Một ngày lau mười lần!"
"Á! Boong thuyền!" Thụy Manh Manh nghe được từ mấu chốt là ‘boong thuyền’ thì sực tỉnh: "Hope! Hope thì sao?"
Cô vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tom đã thu neo thuyền, lái Hope tới cửa kênh, tính toán khoảng cách thì vị trí đó chắc chắn không bị sóng đánh chìm, cùng lắm là bị dư âm đẩy ngược lên kênh một đoạn ngắn mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận