One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 655: Đại tướng Sakazuki sẽ bênh tôi (2)

Chương 655: Đại tướng Sakazuki sẽ bênh tôi (2)
Genzo im lặng nghe một lát, thình lình hỏi: “Vừa rồi cậu nói có kẻ xấu người đẹp đúng không?”
“Đúng vậy.”
Đám thôn dân xung quanh nhoẻn miệng cười kỳ lạ, Genzo thuận dân ý hỏi tới: “Đẹp như thế nào? Là mỹ nhân ngư à?”
Trương Đạt Dã thoáng nhìn vẻ mặt mong đợi của quần chúng thì rất bất đắc dĩ. Hóa ra tôi nói một thôi một hồi kiến thức về người cá lâu như thế mà các vị lại chỉ muốn nghe về mỹ nhân ngư đúng không? Đây là trọng điểm đấy hả?
Trương Đạt Dã đã nhìn ra đáp án trên vẻ mặt của bọn họ. Cậu cân nhắc vài giây, không biết có nên lấy ảnh chụp ở phòng làm việc của Tom ra đả kích đám người này không, nhưng cuối cùng lại thôi. Lỡ như phá hỏng quan hệ giữa hai tộc thì không ổn đâu, vả lại lực sát thương của quý bà Kokoro thời điểm này vẫn chưa đủ knock out.
Trương Đạt Dã lấy album ảnh ra, giở đến ảnh ở đảo Người Cá. Trên đó không những có ảnh chụp của bọn họ và cả nhà Neptune mà còn có Jinbe và… một vài chị gái nhân ngư xinh đẹp ở vịnh Nhân Ngư.
Lúc ở đảo Người Cá và theo chân nữ hoàng Otohime diễn thuyết để dạo chơi khắp nơi, Trương Đạt Dã và mọi người đã làm quen với rất nhiều nhân ngư, trong đó có nhiều nhân ngư đều nhiệt tình xin được chụp ảnh cùng họ.
Khi ấy Trương Đạt Dã còn tưởng sức hút của mình quá lớn nên mới thế, sau này cậu suy nghĩ cẩn thận thì hiểu bởi vì người dẫn họ tới là nữ hoàng Otohime, độ thiện cảm của các nhân ngư đối với họ ngay từ đầu đã khá là cao rồi.
Đây đều là chuyện cũ nên thôi bỏ qua, Trương Đạt Dã cũng chỉ tùy tiện kể lại những chiến tích vẻ vang của mình ba lần bốn lượt trong lúc các thôn dân trầm trồ thưởng thức ảnh chụp mà thôi, thành công sưu tầm hàng ngàn ánh mắt ghen tị và ước ao rồi mới hơi tém lại.
Genzo trả album ảnh trong ánh mắt lưu luyến của dân làng: “Ngài Đạt Dã thật sự khiến người ta hâm mộ…”
Một cánh tay nhỏ xinh quàng lên cổ Genzo: “Hâm mộ gì vậy, quý ngài Genzo?”
“Tất nhiên là…” Lúc này Genzo mới nhận ra người vừa nói là ai, sau đó đỏ mặt đẩy cánh tay kia ra: “Bellemere, đừng có bất thình lình áp sát người ta như vậy nữa! Mọi người đều đang nhìn kia kìa!”
Bellemere nấc một hơi đầy mùi rượu, sau đó nâng cốc rượu lên, gương mặt đỏ ửng vì uống say. Cô trêu ghẹo: “Vậy… lúc mọi người không nhìn thì được đúng không?”
“Xin cô hãy chú ý dùng từ giúp tôi, bà cô lưu manh không biết xấu hổ!” Genzo quát: “Tốt xấu gì cô cũng xem như mẹ của hai đứa trẻ đấy!”
Trương Đạt Dã nhìn hai người cười cười nói nói bèn nói ra tiếng lòng của quần chúng nhân dân: “Gian díu mập mờ.”
Wendy và Carla vừa uống nước ép trái cây vừa nhìn Trương Đạt Dã, câu này quen thế nhỉ.
Quần chúng vây xem đều cất tiếng cười vang thiện ý. Bao năm vậy rồi, bọn họ đã sớm chú ý đến chuyện Genzo quan tâm cả nhà Bellemere thái quá, không giống bình thường. Thường ngày hắn đều nói mình thích hai đứa trẻ Nojiko và Nami, nhưng nhìn kiểu gì cũng giống như hắn thích mẹ của hai đứa trẻ hơn.
“Mọi người đừng nói lung tung. Mọi người cũng biết tính tình của người phụ nữ lưu manh này thế nào còn gì.” Genzo đỏ mặt giải thích.
“Ừ, ừ, biết rồi!” Dân làng trả lời qua loa.
Chỉ có Bellemere mượn rượu làm càn, cất tiếng cười to, sau đó chuốc rượu Genzo.
Nojiko và Nami như thể đã quá quen rồi, hiển nhiên biết đức hạnh của Bellemere thế nào.
“Đúng rồi, anh Đạt Dã ơi! Bellemere nói ngày mai muốn mời anh chị đến nhà làm khách để cảm ơn anh chị đã cứu cả nhà em ạ.” Nojiko nhìn Bellemere say khướt thế này thì nghi ngờ không biết đến trưa cô có tỉnh táo nổi hay không, cô bé đành phải mời khách thay cho Bellemere.
Trương Đạt Dã cười tủm tỉm đáp: “Anh xin nhận tấm lòng thôi nhé, cơm trưa thì thôi, anh sợ nhà em sạt nghiệp đấy!”
Nami cướp lời: “Sao lại sạt nghiệp ạ?”
Tuy lúc này Nami không còn cơ hội ước định dùng trăm triệu Belly mua cả thôn với Arlong nữa, nhưng vì từ nhỏ đã sống nghèo khó nên cô rất mẫn cảm đối với chủ đề liên quan tới tiền.
Trương Đạt Dã chỉ vào Artoria.
Nami và Nojiko tò mò nhìn sang, có gì đâu mà, chỉ là ăn cơm… bình thường?
Nghe Trương Đạt Dã khuyên nhìn lâu một chút, sắc mặt hai cô bé dần tái nhợt… Rõ ràng chị gái ngồi đó nhỏ nhắn, xinh đẹp tuyệt trần như vậy… Tại sao… Tại sao lại “đáng sợ” thế?
Xét hoàn cảnh gia đình của họ, nếu muốn mời khách ăn một bữa cơm bình thường thì cần phải cắn răng mới quyết định được. Nhưng nếu mời những vị ân nhân này về thì hôm sau cạp đất ăn chắc rồi.
Nami và Nojiko xoắn xuýt nắm góc áo, không biết nên làm gì bây giờ.
“Nói cảm ơn nhiều lần rồi, bữa tiệc do thôn tổ chức cũng đã đủ. Bọn anh còn kiếm được tiền thưởng nữa mà, đừng khách sáo như vậy.” Trương Đạt Dã đẩy hai cô bé bối rối về phía Wendy và Perona: “Đi chơi đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận