One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 198: Lối đi dưới biển sâu (2)

Chương 198: Lối đi dưới biển sâu (2)
Nữ hoàng Otohime có vẻ cũng không ghét Tom, nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó, gãi nhẹ cằm nó.
Trương Đạt Dã chỉ có thể dặn dò Tom không được cắn người.
Thuyền càng lặn càng sâu, ánh sáng xung quanh cũng ngày càng mờ, hơn nữa nếu bọn họ không nói lời nào thì xung quanh sẽ an tĩnh đến đáng sợ.
"Tối thật đấy, cảm giác cũng hơi lạnh nữa." Trương Đạt Dã nương thiết bị chiếu sáng trên thuyền nhìn quanh ngó quất, mà hoàn toàn không nhìn thấy những vị trí hơi xa hơn một chút.
Trương Đạt Dã vừa nói như vậy, Tom cũng lạnh đến bắt đầu phát run, lớp lông trên người nó ngoại trừ khá đẹp thì hình như chẳng có chút tác dụng giữ ấm nào.
"À, đấy là bởi vì chúng ta đã lặn xuống khoảng 7000 mét rồi đấy. Ánh sáng mặt trời không thể chiếu đến nơi này đâu, nhiệt độ cũng tương đối thấp." Nữ hoàng Otohime giải thích: "Trong khoang thuyền có quần áo dự bị, để tôi đi lấy cho các bạn vài thứ."
"Cảm ơn cô." Trương Đạt Dã đều mặc quần áo mùa hè, không hề nghĩ đến chuyện nơi này sẽ lạnh như vậy.
Theo phán đoán của Sharkler, nhiệt độ nơi này chỉ có 2- 3 độ thôi. Nhưng hắn là người máy, việc này chẳng ảnh hưởng gì tới hắn, huống chi một năm bốn mùa hắn cũng không mặc quần áo.
Mấy phút sau, ngoại trừ Sharkler và nữ hoàng Otohime thì ai nấy đều khoác thêm một chiếc áo choàng dài. Ờ thì… mèo cũng khoác.
Đối mặt với ánh mắt khó hiểu của đám người Trương Đạt Dã, nữ hoàng Otohime giải thích: "Tộc người cá chúng tôi có thể sinh tồn tại biển sâu, nhiệt độ thế này không phải vấn đề gì cả."
"Nói cũng phải. Chẳng trách mỗi lần Keimi tới cũng không thấy đem theo áo bông hay cái gì..." Trương Đạt Dã nhớ lại chuyện lúc trước mình không chú ý. Đã là sống ở trong nước thì mặc áo bông cũng khác gì lừa mình dối người đâu. Với cả làm thế hình như tương đương với đeo trọng vật vận động thì phải?
Sharkler chú ý tới một chuyện khác: "Lại nói, hình như ngài chưa từng xem kim nam châm tự ghi nhỉ. Thế cũng được à?"
Dạo này hắn đang học kiến thức liên quan đến hàng hải nên rất chú ý. Muốn di chuyển đường biển trong Đại Hải Trình là cần dựa vào kim nam châm tự ghi hoặc mảnh giấy sinh mệnh. Đây là kiến thức căn bản.
"Không sao đâu. Chúng tôi thuộc làu mảnh biển này, không cần kim chỉ nam cũng biết đường."
‘Chúng tôi’ ở đây đại khái là chỉ bản thân nữ hoàng Otohime và con cá đang vác thuyền.
Thuyền bình thường muốn đi đảo Người Cá thì ngoài kim nam châm tự ghi còn cần một bậc thầy hàng hải ưu tú thời khắc chú ý hoàn cảnh xung quanh cũng như dòng chảy của biển để tránh đụng phải chướng ngại vật làm hỏng màng bong bóng hoặc bị dòng chảy cuốn đi.
Dựa theo lời giải thích của Brook, một khi vô tình tiến vào hải lưu tầng sâu thì phải tốn cả ngàn năm mới có thể trở lại trên mặt biển.
Thế nên rất nhiều hải tặc có thực lực đều sẽ chọn thuần phục một con động vật biển kéo thuyền, đề cao xác suất sinh tồn.
"Đúng rồi! Ban nãy ngài nói đã đưa một Thiên Long Nhân trở về Mary Geoise. Sao hắn lại lưu lạc đến đảo Người Cá được vậy?" Trương Đạt Dã thật sự tò mò, gặp tai nạn trên biển cũng không đến mức chìm 10 nghìn mét dưới đáy biển đến tận đảo Người Cá mà vẫn còn sống chứ?
"Tôi cũng hỏi nguyên nhân chuyện ấy rồi, nói cho các bạn cũng không sao cả." Nữ hoàng Otohime kể ngọn nguồn cho họ nghe.
Đầu đuôi câu chuyện bắt nguồn từ ba năm trước Fisher Tiger đại náo Mary Geoise, thả lượng lớn nô lệ. Nô lệ nhà thánh Mjosgard cũng được thả ra, trong đó bao gồm một ít người cá.
Trong thời gian ba năm, các Thiên Long Nhân một mực giao trách nhiệm cho Chính Phủ Thế Giới và hải quân, muốn họ đoạt lại nô lệ cho mình, chẳng qua là hiệu quả quá nhỏ.
Tới năm nay, hoặc là nói trước đây không lâu, Tiger qua đời, Jinbe gia nhập Thất Vũ Hải, toàn bộ thành viên băng hải tặc Mặt Trời đều được đặc xá, trong đó cũng bao gồm đám người từng làm nô lệ kia.
Đại đa số Thiên Long Nhân tổn thất nô lệ khi đó đã không quá quan tâm chuyện này nữa. Đầu sỏ chết là được rồi, nô lệ cần thì mua tiếp là được.
Mà thánh Mjosgard là một trường hợp đặc biệt. Ông ta cảm thấy đó là tài sản nhà mình, cớ gì không thể đoạt trở lại cơ chứ? Nếu hải quân không giúp đỡ thì ông ta tự đi là được.
Thế là Thiên Long Nhân cứng đầu nọ dẫn một đám vệ sĩ bình thường lên thuyền đi đảo Người Cá, muốn tự mình bắt người cá.
Kết quả là gần tới được đảo Người Cá thì gặp động vật biển tập kích, hộ vệ cả thuyền đều ngỏm, chỉ mình thánh Mjosgard ăn may sống sót, đồng thời dạt tới đảo Người Cá.
Câu chuyện nghe rất xàm, nhưng gắn lên người Thiên Long Nhân thì khá hợp lý. Chắc ông ta cảm thấy động vật biển lẫn hải lưu đều nên phục tùng mình mới hợp lẽ.
"Tuy động cơ xuất phát rất đáng sợ, nhưng bây giờ ông ta sửa đổi rồi, thả toàn bộ nô lệ trong nhà đi và hứa với tôi sau này cũng không mua nô lệ nữa." Nữ hoàng Otohime rất hài lòng với thành quả giáo dục của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận