One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 425: Thành tựu cấp sử thi (2)

Chương 425: Thành tựu cấp sử thi (2)
Nước mắt bắt đầu tràn ra khỏi khóe mắt của voi ma mút, nó ngoan ngoãn nằm rạp xuống đất, còn duỗi vòi ra làm cầu thang cho những người khác.
“Đúng là vừa nãy sai trình tự rồi, trước khi Nam Cung Vấn Nhã sử dụng lực lượng tịnh hóa thì phải để Vấn Thiên đánh bại đối phương trước.”
Nhân vật trong bộ truyện Thần Binh Huyền Kỳ của TQ.
Trương Đạt Dã vô cùng hài lòng rồi ngoắc những người khác: “Thuần thú thành công rồi, mọi người lên hết đi.”
Mọi người đồng loạt bước lên vòi voi đi tới trên lưng voi, Perona bảo: “Như anh mà gọi là thuần thú gì chứ? Còn không bằng để em ra tay.”
Nếu thế này gọi là thuần thú thì Perona cũng làm được. Con thú nào không nghe lời thì sử dụng sức mạnh của trái ác quỷ chào hỏi nó là được chứ gì. Lúc nhỏ cô nhóc từng thuần phục một con gấu, gọi là Kumaai.
Sau đó Kumashi gặp sự cố, Moria nhặt cô về và cho cô một con gấu bông nhỏ tên là Kumabi.
Nhưng Perona cảm thấy nó không đủ đáng yêu nên sau đó mới có gấu zombie Kumashi.
Theo thứ tự đó, con gấu nhồi bông mới được đặt làm ở thành phố Thất Thủy phải gọi là Kumadi, nhưng vì Perona thích gấu Kumashi nhất nên vẫn gọi gấu bông mới là Kumashi.
Thứ tự các âm ABCD trong tiếng anh.
* Thứ tự các âm ABCD trong tiếng anh.
Hôm nay, khi lên đảo Thú Lạ và Merveille, Perona vẫn luôn tìm xem có loài gấu hoang nào đáng yêu hay không, tiếc thay tìm mãi vẫn không gặp.
“Không cần biết dùng cách gì, hiệu suất cao là được rồi.” Trương Đạt Dã thoáng nhìn đám khói bụi đang dần đến gần sau lưng họ thì vỗ đầu voi ma mút: “Xuất phát.”
Voi ma mút khổng lồ đứng dậy, nhanh chân chạy thẳng về trước.
Đám khói bụi ngày càng rõ ràng kia là truy binh chắc rồi. Đoàn người gần cả trăm tên hải tặc cưỡi thú hoang, không biết thủ đoạn thuần thú của bọn họ có thô bạo như Trương Đạt Dã không nữa.
“Với tốc độ này thì còn lâu bọn họ mới đuổi kịp chúng ta.” Thụy Manh Manh nhìn về sau.
Diệp Ngôn vừa leo lên yên ổn đã ngả người nằm bẹp dí, lưng voi rộng rãi vô cùng: “Cuối cùng cũng được nghỉ một tí, tôi mệt sắp chết rồi đây này.”
Brook cũng nằm y hệt cậu ta: “Đúng vậy, mệt đến nổi xương cốt của tôi sắp rã ra từng khúc…”
Mọi người nhìn Brook rồi đồng loạt gật đầu: “Ừm, rất thuyết phục.”
“Mấy người có ý gì thế?” Brook bất mãn quát to.
Tom ở trên vai Trương Đạt Dã cảm thấy rất chán nên bày ra tư thế chuẩn bị nhảy xuống nước, sau đó cắm đầu chìm xuống bộ lông dài mượt mà của voi ma mút. Nó bắt đầu thực hiện các tư thế bơi dưới nước như bơi ếch, bơi ngửa, bơi tự do, vui đến độ quên trời quên đất.
Đáng thương cho voi ma mút, nó cảm thấy lưng ngưa ngứa như có rận bò, nhưng cấu trúc cơ thể không cho phép nó tự gãi lưng cho mình.
Trương Đạt Dã nhìn cái chân quấn băng của Tom bèn hỏi: “Tom, chân mày hết đau rồi hả?”
Tom đang chơi vui chợt khựng lại, bất ngờ ôm chân rồi kêu đau: “Méo áu au~ Áu áu…”
Thế là Tom ngừng bơi lội, cơ thể từ từ chìm nghỉm, ‘chết đuối’ trên lưng voi ma mút, thậm chí còn giãy giụa làm ra động tác người chết chìm cầu cứu.
Trương Đạt Dã vớt Tom lên. Cậu cảm tưởng như thể chỉ cần mình chậm trễ một giây thôi thì Tom sẽ chết đuối thật, sau đó nổi lềnh phềnh.
Không biết đã chạy bao xa, Trương Đạt Dã lôi bộ bài poker ra, trần đời chắc có mỗi đám người này chạy trốn mà nhàn nhã đến thế.
Bài của Trương Đạt Dã trong ván này rất đẹp, cậu sắp đạt được thành tựu cấp sử thi trong cuộc đời: Lần đầu đánh bài thắng Artoria.
Cả Artoria cũng tỏ vẻ căng thẳng hiếm thấy.
Ai ngờ con voi ma mút đang chạy bỗng dừng hẳn, Trương Đạt Dã run tay nhỏ quăng con bài lớn nhất lên không trung, thế là bài poker rơi lả tả trên lưng voi.
Trương Đạt Dã khóc không ra nước mắt: “Thành tựu cấp sử thi của tôi!”
Trương Đạt Dã ngẩng phắt đầu lên, muốn xem thử rốt cuộc là kẻ nào quấy rối cậu đạt thành tựu cấp sử thi, nhưng ngoài một mảnh rừng cây xanh um thì không thấy gì cả.
Trương Đạt Dã khỏ nhẹ lên đầu voi ma mút, hỏi nó: “Tự nhiên dừng lại làm gì? Phía trước có gì đáng sợ à?”
Con voi ma mút lắc đầu thật mạnh, trán toát mồ hôi hột, dù Trương Đạt Dã có dữ dằn với nó thì nó cũng chỉ lùi lại thật chậm.
Phía trước có thứ gì còn đáng sợ hơn cả việc bị đánh ư? Chắc không phải Sư Tử Vàng tới đây đâu nhỉ? Trương Đạt Dã hỏi Artoria phát hiện gì không?
Artoria nhắm mắt lại, cảm nhận thật cẩn thận: “Thật đáng nghi, trong khu rừng rộng lớn này thậm chí không có khí tức của bất cứ động vật nào.”
Cờ yêu Mã Lão Ngũ lướt tới, sau khi ngưng thành thực thể thì vội bịt chặt mũi mình rồi giải thích: “Trước mặt không xa là thôn mà Tùy Phong Nhĩ đã báo cáo. Cây cối trong khu rừng này được gọi là daft-green, tỏa ra mùi hăng nồng, ngay cả dã thú cũng không muốn đến gần. Mọi người chỉ cần đi về phía trước thêm chút nữa là cũng sẽ ngửi thấy mùi này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận