One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 706: Màn trình diễn của chú Long (2)

Chương 706: Màn trình diễn của chú Long (2)
"Day!" Mr.7 khiếp sợ. Nữ cơ bắp nổi danh quái lực trong số các đặc công mà còn chẳng đỡ nổi một chiêu.
"Ngay cả Mr.6 và Miss Mother's Day cũng... Nguy rồi!" Mr.7 sợ hãi khiếp vía, ngay cả người máy tầm thường và trẻ con cũng mạnh như vậy, thế thì tên mạnh nhất phải khủng bố cỡ nào chứ?
"Xui quá xui quá xui quá!" Chú Long trông có vẻ mạnh nhất đang bị một đám đặc công đuổi chạy tứ tung toàn trường.
Vừa vào cuộc chiến anh đã bị mười mấy khẩu súng nhắm vào cùng lúc, may mà phản ứng nhanh, lật bàn dựng đứng để che giấu tầm mắt đối phương.
“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”
Các tay súng bắn theo phán đoán của mình, để lại mười mấy lỗ thủng trên mặt bàn.
Ở góc độ bọn họ không nhìn thấy, cơ thể Thành Long dán sát mặt bàn, hai cánh tay giương ra, ngoẹo cổ, dấu đạn lần lượt rải đều dưới nách và quanh đầu anh, vẽ viền cực chuẩn.
Tiếng súng dừng lại, đám đặc công cầm vũ khí cận chiến xông lên giữa khe hở của đám đồng bạn. Đây chính là đối tượng Mr.7 hạ lệnh chăm sóc trọng điểm đấy, phải nhào lên cùng nhau mới được.
Thành Long đứng sau cái bàn dựng đứng liếc nhìn dấu đạn bên vành tai, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau chảy dọc thái dương. Anh nghe thấy tiếng súng đã ngừng thì len lén nhô nửa cái đầu ra quan sát tình hình địch.
Thấy một đám người cùng nhau ùa lên, Thành Long tung cước đá cái bàn về phía chúng rồi xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa niệm 'Xui quá, xui quá'.
3 - 4 đặc công bị cái bàn bất chợt bay tới đập ngã, những người khác giơ vũ khí hùng hùng hổ hổ đuổi sát không tha.
"Đứng lại! Tên hèn kia!"
"Tới một trận quyết thắng thua đi chứ!"
"Mày như thế cũng xứng là kẻ mạnh nhất à?"
"Tôi có phải người mạnh nhất đâu! Tôi chỉ biết tí võ mèo cào thôi mà!" Thành Long lớn tiếng kêu oan, động tác dưới chân không ngừng một khắc. Anh cảm thấy hình như những người này có hiểu lầm gì đó với mình thì phải.
Anh chỉ là người thường thôi mà, miễn cưỡng một chọi hai được là cùng, chứ nhiều người như thế cùng xông lên chẳng phải mỗi người chọc một nhát là anh chết mấy lần à!
Đám đặc công nào tin mấy lời hoang đường của anh. Vừa rồi mười mấy khẩu súng bắn cùng lúc còn chẳng làm anh bị thương được, còn tiện tay đánh ngã 3 - 4 người nữa chứ. Người này chắc là muốn chạy tới tiếp viện đồng bạn!
"Lại dám xem thường bọn này. Xông lên! Cho hắn một bài học!"
"Aaaa!" Tuy nói muốn cùng xông lên nhưng tốc độ chạy bộ của bọn đặc công cũng hơi chênh lệch một chút. Chúng chạy ngược chạy xuôi theo đuôi Thành Long khắp sảnh tiệc, chỉ thấy anh linh hoạt uốn éo giữa đám bàn ghế, thỉnh thoảng còn ném bát đĩa hoặc đèn cầy quấy nhiễu chúng. Cuối cùng đám đặc công bị anh bỏ lại một khoảng.
"Chịu chết đi!" Hai tên đặc công cùng lúc giương đao chém vào lưng Thành Long. Thành Long chui tọt xuống dưới cái bàn tròn, linh hoạt lộn đến bàn đối diện, khiến hai cây đao kia khảm vào mặt bàn. Nhân lúc hai người này đang rút đao về, anh nhặt một cái ghế lên đập ngã một tên.
Tên đặc công còn lại thấy đồng bạn ngã xuống thì nắm đao đâm thẳng vào ngực Thành Long. Thành Long cầm lưng ghế bằng cả hai tay, đưa ghế về phía trước cản lại, mũi đao gần như đâm thủng mặt ghế.
Đặc công rút đao trở lại, bị Thành Long thuận thế nắm chân ghế đảo một cái, cánh tay bị chân ghế đánh cho đau nhói, đao dài rơi loảng xoảng xuống đất.
Hắn chưa kịp làm ra động tác gì khác, Thành Long đã lại vung ghế lên đâm vào bụng hắn một nhát rồi đập thẳng xuống lưng đánh ngã hắn.
Khi đặc công muốn đứng dậy, cái ghế kia gác luôn lên người hắn. Thành Long xoay người một cú thật ngầu, ngồi xuống ghế bắt chéo chân.
Đặc công giương nanh múa vuốt muốn đứng dậy nhưng làm thế nào cũng không xoay sở được: "Khốn kiếp, để tao đứng lên."
Đúng lúc này, một người thanh niên mặc âu phục xanh lá cây, đầu đội vương miện xoay ngược cổ tay vài vòng, nắm hai cây gậy bóng chày bằng kim loại đập thẳng về phía Thành Long.
Thành Long đứng phắt dậy, còn cà chớn nói một cậu: "Được, tôi để anh đứng lên đây!"
"Coi như mày..." Đặc công chống hai tay xuống đất gánh cái ghế đứng lên, sau đó cảm thấy gáy đau nhói, máu tươi tuôn xối xả.
Hóa ra là có một cây gậy kim loại đánh nát cái ghế, cây còn lại nện vào sọ hắn ta. Thành Long nhún vai: "Không liên quan đến tôi nhé. Anh ta đánh mà."
"Mr.9, ngài..." Đặc công xui xẻo trợn to hai mắt, còn chưa nói hết câu đã ngã xuống. Mr.9 cầm hai cây gậy bóng chày nhìn chằm chằm Thành Long: "Ngộ thương, xin lỗi baby! Vì bồi thường cậu đã đón chiêu vừa rồi vô ích, tôi sẽ dùng gấp đôi trên người hắn!" Thành Long nhìn dáo dác xung quanh, tiện tay quơ đại trên bàn ăn cạnh đó, vớ được hai đôi đũa.
Mr.9 cười ầm lên: "Mày muốn dùng thứ này đấu với 'Gậy đánh bóng nghị lực' của tao à, baby?"
Thành Long nhúc nhích hai tay, làm hai đôi đũa xoay vài vòng linh hoạt trong tay mình rồi mới cầm lại, bày ra thư thế dùng song côn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận