One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 597: Hình như hồi trước Khỉ Vàng đã nói thế (3)

Chương 597: Hình như hồi trước Khỉ Vàng đã nói thế (3)
Trương Đạt Dã nghĩ cũng thấy đúng, chắc chắn đám lâu la tép riu này không đủ tư cách tiến vào Impel Down, dù hải quân có đưa đi thì không lâu sau cũng bị sung quân đến đây làm lao công. Thay vì nhập nhằng như vậy, không bằng bảo Chính Phủ Thế Giới đến nhận người. Cộng lại thì lần này chỉ tổn thất hơn 1000 công nhân, không lỗ lắm.
Purinpurin hỏi: “Xin hỏi ngài có chú ý đám công nhân kia chạy trốn về hướng nào không?”
“Có lẽ là hướng Bắc.” Trương Đạt Dã không hề nói bừa, tính thời gian thì đám công nhân đã thay đổi phương hướng lâu rồi, nếu hải quân truy đuổi về phía bắc thì chắc chắn không thu hoạch được gì.
Purinpurin gật đầu, tạm thời hắn cũng không dám đuổi, hắn chưa có lá gan lái một chiếc quân hạm truy kích 15 thuyền hải tặc.
“Cậu mang tiền thưởng đến đây, những người khác vớt đám hải tặc trên biển rồi dùng cần cẩu vận chuyển chúng lên cầu đi.”
Thượng tá Purinpurin sắp xếp công việc xong rồi giao tiền thưởng cho Trương Đạt Dã.
Tiền thưởng của Don Krieg và Gin tổng cộng chỉ có hơn 1000 vạn, thật là keo kiệt.
Thật ra 15 con thuyền đó mới đổi được khoản tiền thưởng kếch xù, tiếc thay muốn cứu người thì không thể giữ thuyền. Dù Trương Đạt Dã hơi đau lòng nhưng cậu vẫn cảm thấy rất xứng đáng.
“Đúng rồi, trời cũng đã muộn, lần này các vị giúp chúng tôi chuyện lớn như vậy nhưng chút tiền thưởng mọn không thể biểu đạt trọn vẹn lòng biết ơn của chúng tôi đối với các ngài. Hay là mời các ngài lên quân hạm dùng bữa tối được không? Đầu bếp của chúng tôi nấu ăn ngon lắm.”
Thượng tá Purinpurin đưa ra lời mời. Hắn cảm thấy nên tăng thêm phần thưởng và khen ngợi cho đoàn du lịch Hope mới phải, chỉ là hắn không có quá nhiều quyền hạn nên đành để về sau đề xuất lên trên. Nhưng mời những người này ăn một bữa tối là chuyện đơn giản. Vừa bày tỏ lòng biết ơn lại có thể tăng tiến tình cảm đôi bên.
Hai mắt Artoria sáng rỡ, chỏm tóc ngố trên đầu khẽ lắc lư. Cô nhớ mùi vị thức ăn trên quân hạm khá ổn, lại còn nhiều nữa chứ, đảm bảo ăn no.
Trương Đạt Dã nghe lời này khá là quen tai, hình như lúc trước Khỉ Vàng cũng từng nói với cậu như vậy nhỉ?

"Chiêu... Chiêu đãi không chu toàn rồi..."
Mặt mày Purinpurin tái nhợt. Nên cảm thán không hổ là cao thủ có thể lấy một địch trăm không nhỉ? Trừ thực lực ra thì lượng cơm cũng lấy một địch trăm đấy. Không biết lần này về đến căn cứ liệu có bị trừ lương mấy tháng không nữa?
"Hay là... Chúng tôi xin phép gửi tiền ăn nhé?" Cảm quan của Trương Đạt Dã với vị thượng tá hải quân này khá tốt, gài hắn làm lương tâm cậu hơi mài răng một tí. Cũng không biết các binh sĩ hải quân ăn cơm tối chưa, nếu để cả đội đói một bữa thì không hay lắm.
"Không... Không cần ạ, vốn là chiêu đãi các vị mà, sao có thể thu tiền." Purinpurin từ chối đề nghị của Trương Đạt Dã. Hắn đã nói mời khách, không có mặt mũi xong việc lại đòi thu tiền người ta. Với cả làm vậy cũng là bôi nhọ hải quân còn gì.
Sau khi tiễn đoàn du lịch Hope rời quân hạm, đầu bếp chính vịn tường đi ra khỏi bếp, mặt nhăn mày nhó: "Thượng tá, còn chưa chuẩn bị cơm tối cho các binh lính… Mà các đầu bếp cũng không chịu nổi nữa đâu."
"Báo với binh sĩ xử lý hải tặc cho xong trước đã, cơm tối tạm hoãn. Thuyền của Chính Phủ Thế Giới đang trên đường đến đây rồi, tôi sẽ tới đó mượn bọn họ chút đồ ăn." Purinpurin đỡ trán. Lần này phải mất thể diện trước mặt đám quan viên kia rồi.
Chẳng qua là... Purinpurin có một ý tưởng to gan.
Đã muộn, Trương Đạt Dã không định đi thuyền đêm nên neo Hope ngay gần quân hạm. Mọi người vây quanh quầy rượu nhỏ uống gì đó, tiện thể tổng kết trận chiến hôm nay.
Tuy chỉ là một trận chiến nghiền ép tuyệt đối nhưng lần đầu tiên ứng phó kẻ địch có quy mô nhường này, ít nhiều sẽ rút ra chút kinh nghiệm. Artoria phụ trách bình phán biểu hiện của mỗi cá nhân, dù sao cũng chỉ có mình cô từng tham gia chiến tranh chân chính.
Trong đó Trương Đạt Dã bị phê bình nghiêm trọng, trong lúc chiến đấu lại chìa lưng mình cho kẻ địch và vân vân, có lo cho đồng bạn hơn cũng tuyệt đối không được làm thế. Dù hải tặc biển Đông yếu nhớt nhưng nhỡ không may đối phương có vũ khí gì đặc biệt thì sao. Tekkai lại không thể chống nhiệt, chống độc, chống ăn mòn…
Trương Đạt Dã rất đồng ý, khiêm tốn nhận sai, bày tỏ lần sau em nhất định không sơ sẩy như thế nữa. Tuy lần trước khi cậu dùng Tekkai cũng tự kiểm điểm như thế rồi.
Mà Tom và Sharkler thì được khen ngợi, khéo léo lợi dụng địa hình giải quyết lượng lớn kẻ địch trong một lần, vừa tiết kiệm thời gian lại tiết kiệm sức lực.
Tom đắc ý ra mặt, Sharkler bày tỏ chuyện thật sự không liên can đến hắn, chỉ là không ai đoán được khi đó cầu sập là nằm trong kế hoạch của Tom hay do Sharkler rơi đúng vào chỗ mấu chốt. Giống với chiêu “Hơi thở của rồng” Sabo chuyên dùng để dỡ nhà vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận