One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 647: Giết tao đi! Nhất trí (1)

Chương 647: Giết tao đi! Nhất trí (1)
“Keng, keng!”
Trương Đạt Dã nâng tay trái đón đỡ, răng cưa của Kiribachi đụng trúng cánh tay cậu phát ra âm thanh sắt thép va chạm, lưỡi kiếm sắc bén lại không thể làm tổn thương tới một cọng tóc gáy của cậu.
Arlong rất khỏe, Trương Đạt Dã chặn thanh kiếm lớn mà cơ thể chỉ hơi lung lay rồi lập tức đứng vững lại ngay, nhếch miệng cười mỉa: “Mạnh thêm tí xem nào, chẳng bõ bèn gì.”
“Trên đời lại có người dùng tay không cản được thanh kiếm lớn như vậy ư?” Genzo ngồi trong khoang điều khiển của cá mập khổng lồ, kinh hãi thốt lên: “Cậu ấy thật sự là loài người à?”
“Vấn đề này tôi cũng không biết trả lời thế nào, xem như vậy đi.” Sharkler cũng không chắc hiện giờ nên tính Trương Đạt Dã vào phạm trù nào, dù sao thì đảm bảo không phải con người bình thường.
Ánh mắt Arlong lộ ra vẻ khó tin, tay cầm kiếm lại dồn sức thật mạnh nhưng cánh tay của Trương Đạt Dã vẫn không chút sứt mẻ, thậm chí còn suýt đẩy trượt cả Kiribachi.
“Chém như gãi ngứa mà dám tự xưng là tộc người cá à?” Trương Đạt Dã rất chi là thư thái, cảm thấy mình luyện tập thể năng không uổng công, cũng không phí sức học Haki vũ trang.
“Thằng ranh con!” Trán Arlong chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, hắn có dự cảm không tốt lắm. Nếu hắn không nhìn lầm thì hình như hắn từng thấy sức mạnh này rồi. Mà trong tình huống bình thường, hắn đều không thể chọc vào những người nắm giữ loại sức mạnh ấy.
Tình hình trước mắt chỉ có hai biện pháp tốt: Một là bỏ chạy, hai là cầu xin tha thứ.
Với tính của Arlong, cầu xin tha thứ thì miễn đi, bảo hắn cầu xin nhân loại tha thứ chẳng thà bảo hắn chết quách cho xong, còn bỏ chạy thì…
“Á!”
Khoảnh khắc Brook thu kiếm vào vỏ, trên thân của tạp binh người cá cuối cùng phun máu rồi đổ xuống. Lúc này, bên phe người cá chỉ còn mình Arlong vẫn đang đứng vững.
Đợi đến khi những người khác trong nhóm Trương Đạt Dã cũng bắt đầu vây lại gần, Arlong biết mình có chạy cũng không thoát được. Nhưng dù chạy trốn có khả thi hay không thì hắn cũng không muốn cứ rời đi như vậy.
“Đồng bào của tao…” Giọng Arlong hơi run rẩy. Đồng bào tộc người cá là những gì hắn quý trọng nhất. Chuyện đã tới nước này rồi, dù hắn chết ở đây cũng phải kéo theo ít nhất một tên hung thủ chết cùng.
“Kiribachi gió bão.” Kiếm răng cưa khổng lồ trong tay Arlong điên cuồng bổ chém, mục tiêu vẫn là Trương Đạt Dã. Mặc dù trông cậu không dễ chọc vào nhưng dù sao vẫn dễ chọc nhất trong số những người ở đây.
“Keng! Keng! Răng rắc.”
Trương Đạt Dã dùng cánh tay trái phải ngăn cản hai lần, cuối cùng dứt khoát dùng nắm đấm nghênh đón. Kiribachi đứt đoạn, một mảnh vỡ nhỏ xẹt qua mặt Arlong, vạch ra một đường máu nhỏ.
Chất lượng thanh Kiribachi của Arlong chẳng ra gì, Luffy còn có thể dùng một tay bóp nát nữa là, càng đừng nhắc đến việc đối đầu với nắm đấm được bao trùm bởi Haki vũ trang.
“Soru.” Trong nháy mắt, Trương Đạt Dã đã xuất hiện sau lưng Arlong, tung một chiêu đá xoáy xinh đẹp trúng ngay gáy Arlong. Trương Đạt Dã mô phỏng chiêu này theo cú đá xoáy của Jinbe, chỉ là cậu đá ra không dùng tới kỹ xảo, chỉ dựa vào cảm giác.
“Mày bị tốc độ ánh sáng… Thôi, bỏ đi.” Trương Đạt Dã đang định làm màu một câu thì bỗng nhiên nhớ ra con hàng này bị đá với tốc độ ánh sáng thật thì phải.
Arlong vẫn còn đang đắm chìm trong khiếp sợ khi Kiribachi bị người đánh gãy bằng một quyền thì cảm thấy gáy đau nhói, người bay ra ngoài đâm đầu vào bàn chân của Cá mập khổng lồ đánh ‘rầm’, máu tươi chảy ròng.
“Anh Đạt Dã.” Wendy được Carla đưa bay tới, nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh Trương Đạt Dã rồi hỏi: “Nơi này có người bị thương ạ?”
“Các em đến rồi.” Trương Đạt Dã nói: “Không cần quan tâm đến đám nằm dưới đất làm gì. Trong Cá mập khổng lồ có một người bị thương, tình hình bên kia thế nào?”
“Người bị thương nặng ở bờ biển bên kia đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.” Wendy quan sát hiện trường chiến đấu. Tràng diện lần này còn không hoành tráng bằng lần trước đối đầu với băng hải tặc Don Kriegh nên Wendy không có phản ứng quá lớn.
“Thế thì tốt rồi, trạng thái của em thì sao?”
Wendy tràn đầy sức sống nói: “Em không sao ạ. Để em đi xem thử người bị thương kia."
Trương Đạt Dã đưa mắt nhìn Carla để xác nhận, Carla nói: “Không cần thận trọng như vậy, Wendy đã mạnh lên rất nhiều rồi.”
Cậu bèn gật đầu: “Thế thì tốt, chỗ này cũng sắp xong rồi.”
Carla đưa Wendy bay về phía cửa khoang lái của Cá mập khổng lồ. Lúc này Arlong đột nhiên nổi điên, cả người lao tới như một quả ngư lôi: “Shark On Darts!”
Arlong dùng cái mũi dài của mình làm vũ khí đâm về phía trước. Hắn có lòng tin rằng cái mũi cứng rắn đến mức đao kiếm bình thường không làm gì được của mình có thể đâm thủng cả sắt thép, huống chi mục tiêu của hắn lần này là… Wendy ở giữa không trung.
“Loài người, mày cũng hãy nếm thử cảm giác đau khổ khi mất đi đồng bào đi.”
Arlong gần như điên cuồng gào thét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận