One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 592: Tom: Thì ra anh là một Sharkler như vậy (2)

Chương 592: Tom: Thì ra anh là một Sharkler như vậy (2)
"Toang rồi, nguy hiểm quá! Tao... Mạng sống của tao đang bị đe dọa." Pearl ra sức vỗ hai viên ngọc trai trên hai tấm khiên nhỏ trong tay vào nhau, khiến tấm khiên lớn trên người bắt đầu nổi lửa: “Món quà lớn - ngọn lửa ngọc trai!” (Fire Pearl Daitokuten)
(Fire Pearl Daitokuten)
Mấy luồng ngọn lửa từ viên ngọc trai chính giữa bắn ra ngoài, hải tặc gần đó đều sợ hãi la lên: "Xin ngài Pearl hãy tỉnh táo lại, ngài chỉ bị chảy máu mũi thôi mà!"
Nhưng chúng có la hét thế nào cũng vô ích, bởi vì lửa bắn ra đã đốt cháy quần áo trên người hải tặc khiến chúng la hét chạy tán loạn khắp nơi, hoặc là lăn lộn trên mặt đất.
Trương Đạt Dã tiện tay đánh văng ngọn lửa đang bay đến gần mình, không biết có nên đánh tiếp hay không: "Cái này có tính là quân bạn không?"
Lúc này Gin cũng tấn công Thụy Manh Manh. Hắn xoay tròn tonfa, quả cầu sắt to lớn đánh thẳng vào đầu Thụy Manh Manh không hề lưu tình.
Thụy Manh Manh bình tĩnh quơ trường kiếm, nghênh đón đòn tấn công của đối thủ.
Lúc quả cầu sắt va chạm với trường kiếm, hai cổ tay của Gin đồng loạt bị gãy, tonfa xoay tròn và văng ra ngoài khiến hắn trợn to mắt nhìn cô: "Đùa à? Sức mạnh này… Cô... cô có phải là người không thế?"
Thụy Manh Manh khắc ghi lời dạy của Trương Đạt Dã, vì vậy cô chém Gin ngã xuống, sau khi xác nhận hắn đã mất hết khả năng chiến đấu thì mới trả lời câu hỏi của hắn: "Sếp nói tôi là chiến sĩ siêu thần gì gì đó, thế nên tôi cũng không biết mình có được coi là con người nữa hay không? Tôi cảm thấy vẫn trong phạm vi người thôi nhỉ?"
Pearl vẫn chưa biết Gin đã ngã xuống, hắn là kiểu người vừa mới bị thương thì đã sốc đến độ mất hết lý trí. Sau khi thả hai mồi lửa đốt cháy không ít hải tặc xui xẻo, hắn mới hung tợn nhào đến Trương Đạt Dã.
Lần này Trương Đạt Dã tăng thêm sức mạnh, xem cột đèn như gậy đánh golf cực lớn rồi vung thật mạnh.
Âm thanh trầm đục vang lên, tấm khiên trước người Pearl vỡ nát, hắn phun ra một ngụm máu tươi rồi cũng bay ra ngoài.
"Vô dụng như nhau!" Don Krieg nhanh chóng bước sang bên cạnh hai bước, tránh thoát Pearl đang bay về phía mình. Nếu trên người hắn không có lửa thì Don Krieg sẵn lòng thử đỡ lấy, nhưng giờ mà cản hắn thì mình sẽ bị thương, Don Krieg không muốn mạo hiểm như thế.
"Không ngờ Người Quỷ và Tường Sắt lại thua rồi."
"Đã thế còn bị xử lý nhẹ nhàng quá đỗi."
Cả đám hải tặc bỗng nản chí, len lén quan sát sắc mặt của Don Krieg, hy vọng thuyền trưởng hãy ra lệnh rút lui.
Biểu cảm của Don Krieg rất khó đoán, chính hắn cũng không chắc mình thắng nổi không nhưng bên hắn đã bị tổn thất rất nhiều người, nếu cụp đuôi rút lui như vậy thì hắn không cam tâm: "Ngơ ra làm gì? Bọn chúng chiến đấu đã lâu, vừa rồi còn đánh bại Gin và Pearl nữa, chắc chắn thể lực của chúng sắp cạn kiệt đến nơi rồi."
Các hải tặc nhìn nhau, hai cốt cán kia bị xử lý chỉ bằng mấy chiêu, ngài có chắc thể lực của họ đã bị tiêu hao chứ?
Nhưng khi thấy thanh chiến thương to lớn bên người Don Krieg, các hải tặc vẫn nắm chặt vũ khí. Tham gia chiến đấu còn có cơ hội sống, không đánh là được thuyền trưởng tiễn đi chầu trời luôn. Chúng không còn lựa chọn nào khác.
Thật ra cũng không khiến chúng chọn lựa làm gì, bởi vì hồi nãy đám hải tặc vây đánh Trương Đạt Dã và mọi người, giờ đổi thành Trương Đạt Dã và mọi người đuổi đánh bọn hải tặc.
Trong tiếng kêu gào thảm thiết, hải tặc ngã xuống nhiều không đếm xuể, có kẻ bị đánh bay, có kẻ hao hết thể lực, mới trôi qua bao lâu, bọn họ nghĩ hay lắm.
Thấy tình hình chiến đấu ngày càng bất lợi, Don Krieg lặng lẽ lấy chùy lưu tinh ra. Nhân lúc Trương Đạt Dã quay lưng về phía mình, hắn xoay nó trên đỉnh đầu vài cái lấy đà chuẩn bị đánh lén.
Lúc này, một con Hollow ở sau lưng Don Krieg xuyên qua người hắn. Vẻ mặt âm hiểm của hắn thay đổi, chùy lưu tinh vuột ra khỏi tay, đập ngã cả đám hải tặc.
"Thuyền trưởng Don Krieg!" Đám hải tặc gần đó khó hiểu nhìn Don Krieg, không biết đám hải tặc bên kia đã đắc tội thuyền trưởng thế nào. Nhưng cảnh tượng sau đó mới khiến chúng khiếp sợ đến lồi cả mắt.
Don Krieg quỳ xuống, mặt u sầu nói: "Tệ quá, tôi là một kẻ hèn hạ, vô sỉ."
Đám hải tặc giật thót tim. Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng dường như chúng thấy phải thứ không nên thấy rồi. Chắc chắn sau này thuyền trưởng sẽ kiếm chuyện với chúng đúng không? Chúng nên coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nằm xuống giả chết luôn không nhỉ?
"Horohorohoro..." Linh hồn của Perona nhẹ nhàng bay lên, đắc chí tìm tới Trương Đạt Dã: "Sao nào anh chủ lòng dạ hiểm độc? Em vừa cứu mạng anh đấy, ngày mai em phải được thêm một phần bánh ngọt."
Khi bay đến tìm Trương Đạt Dã, Perona nghịch ngợm bay vào đám đông và xuyên qua rất nhiều người, dọa cho đám hải tặc cuống quýt vươn tay chắn. Những kẻ bị cô nhóc xuyên qua vội vàng kiểm tra cơ thể của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận