One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 272: Tom ngoan ngoãn, trước nay chưa bao giờ thêm phiền cho chủ nhân… nhỉ? (2)

Chương 272: Tom ngoan ngoãn, trước nay chưa bao giờ thêm phiền cho chủ nhân… nhỉ? (2)
Sau khi đứng vững, Trương Đạt Dã và Sharkler đánh lộn với đám hải tặc.
Tom nhảy từ trên người Trương Đạt Dã xuống, chạy vèo vào khoang thuyền như một làn khói. Không ai đếm xỉa gì đến nó, chiến đấu căng như dây đàn thì ai lại đi ngó ngàng một con mèo nhỏ chạy loạn bao giờ?
Thật ra Tom chỉ là nhàm chán muốn tìm chút chuyện để làm, Nó biết chủ nhân và Sharkler muốn gia tăng kinh nghiệm thực chiến, không cần nó giúp đỡ. Thế nên nó quyết định tự chơi phần mình, không thêm phiền cho chủ nhân. Thôi thì tìm khẩu pháo lớn chơi một tí.
Mục tiêu họng súng thì cứ chọn con thuyền có Thụy Manh Manh là được. Khoảng cách không xa cũng không gần, thích hợp cho nó luyện tay.
Tom điều chỉnh họng đại bác, giơ ngón tay cái lên đo lường nhắm chuẩn, sau đó quẹt một que diêm dưới lòng bàn chân châm dây dẫn, toàn bộ quá trình rất chi là lành nghề.
Tom vứt que diêm vừa quẹt, xoa tay hằm hè. Nhưng nó không chú ý rằng que diêm nó vừa vứt bỏ còn chưa tắt, nảy mấy cái dưới sàn rồi rơi vào nơi nguy hiểm.
Đoàng! Ầm! Đùng!
Tom còn chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe sau lưng vang lên từng chuỗi tiếng nổ liên tiếp, sau đó nó bị dòng khí do vụ nổ bùng lên ném bay ra ngoài.
Chuyện không đơn giản là chỉ mỗi Tom bị hất bay mà thôi. Người trên boong thuyền đang đánh túi bụi với nhau thì chớ, thuyền lại nổ cái đoành.
Từ trong khoang thuyền bùng lên ánh lửa chói mắt, khoang thuyền, boong thuyền, cột buồm vân vân đều bị vụ nổ bất ngờ nổ vụn, người trên boong cũng bị ném bay lên giữa trời.
Trương Đạt Dã và Sharkler cũng không ngoại lệ, Trương Đạt Dã ngơ ngác lộn mấy vòng giữa không trung, loáng thoáng nghe được đám hải tặc kêu gào kho đạn nổ và vân vân, thế mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng lúc này lại thêm một nghi vấn dâng lên: Đang yên đang lành, sao tự nhiên kho đạn lại nổ?
Trương Đạt Dã nghĩ mãi không ra, cho đến khi cậu thuận tay vớ được Tom cũng đang bay lên giữa trời mới xác định được nguyên nhân.
Không vì cái gì khác, chỉ vì hình tượng của Tom bây giờ quá đặc sắc rồi, điển hình kiểu nam nhi chân chính không quay đầu nhìn vụ nổ phía sau lưng:
Mặt chính diện của nó gần như hoàn hảo không có gì khác lạ, sau lưng lại bị cháy trụi cả lông, chỉ lộ ra lớp da màu hồng và tí cặn lông còn lại, còn có nhiều chỗ bị hun đen xì.
Ngoài ra, sáu sợi ria mép của nó cũng bị sóng nhiệt uốn cong veo, kết hợp với vẻ mặt lơ tơ mơ của Tom bây giờ rất buồn cười.
"Tom, mày vừa làm gì đấy?" Trương Đạt Dã không biết làm sao, mới không thấy một chốc mà mày đã đốt kho đạn nhà người ta à?
"Ư ư ư..." Tom nghiêng đầu nhìn lưng mình trụi lủi, tủi thân rớt nước mắt.
"Hai vị còn định nói chuyện trên đấy bao lâu?" Sharkler rơi xuống nước từ trước hô to.
Trương Đạt Dã và Tom nhìn Sharkler một cái, sau đó nhìn dưới chân mình. Tom thậm chí còn dùng cái đuôi trụi một nửa lông dò dò bên dưới, cuối cùng một người một mèo đưa mắt nhìn nhau, cùng rơi xuống.
Tõm!
Cột nước bắn lên cực lớn.
Thật ra chiến đấu sau đó cũng không có gì bất ngờ, không phải ai cũng có thể giống Trương Đạt Dã, bị nổ bay lên còn có thể lơ lửng giữa trời nói chuyện với Tom cả nửa buổi.
Cũng không phải ai cũng giống Tom, đứng ngay sát vụ nổ mà chỉ rụng mỗi tí lông, thế mà nó còn tủi thân.
Ngay cả Sharkler cũng bị nổ đến hoa mắt chóng mặt chứ đừng nói là đám hải tặc lâu la.
Người duy nhất khác hẳn là tên đội trưởng kia, lại bị tay cá mập của Sharkler nện cho một chiêu công phá 2000 viên ngói, đã ngất xỉu.
Mọi người tập hợp ở con thuyền duy nhất may mắn tồn tại, chỗ của Thụy Manh Manh. Artoria và Sharkler mỗi người xách một đội trưởng hải tặc lên thuyền, mà Trương Đạt Dã ôm một chiếc Tom lên thuyền.
"Chỉ có mỗi tôi bị ướt quần áo thôi à?" Trương Đạt Dã thả Tom xuống, gom vạt áo lại vắt, mỗi lần vặn là một lần nước.
Tom học bộ dáng của cậu, gom lông lại vắt, cũng vặn cái nào ra nước cái ấy.
Chênh lệch ở chỗ Tom vắt xong thì lông trên người khô coong, còn Trương Đạt Dã có vắt thế nào thì quần áo trên người ướt vẫn hoàn ướt.
"Thật ra thì tôi cũng ướt, bộ này vừa thay xong." Từ lần Sharkler được Trương Đạt Dã cho võ phục, hắn lại đặt làm vài bộ quần áo, bình thường đặt hai bộ trong ô chứa đầu cá mập để thay đổi.
"Không phải sếp cũng luôn mang theo quần áo để thay à?" Thụy Manh Manh cũng biết Trương Đạt Dã có một thứ giống với không gian gửi vật, tùy thân mang đồ ăn, nước uống, đồ mặc, đồ dùng, nói là phòng chuyện chưa xảy ra.
"Được rồi, vậy tôi cũng đi thay một bộ." Trương Đạt Dã vào khoang thuyền thay một bộ quần áo rồi đi ra.
Lúc này Trương Đạt Dã mới chú ý tới thuyền trưởng tóc nổ tung nằm trên boong: "Ai dùng pháo bắn ông ta à?"
Thụy Manh Manh lắc đầu: "Không mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận