One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 427: Làm gì có ai tin kỹ năng diễn xuất vụng về này (2)

Chương 427: Làm gì có ai tin kỹ năng diễn xuất vụng về này (2)
Thụy Manh Manh vội gật đầu: “À há, tôi biết rồi.”
Artoria không nhiều chiêu hoa hòe lòe loẹt gì, cô chỉ đơn thuần là một bạn nhỏ cầm một thanh kiếm.
Đến khi voi ma mút chạy xa thì hơn một nửa đám hải tặc đã mất đi sức chiến đấu, những tên còn lại cầm đao kiếm trong tay, quay mặt nhìn nhau:
“Sao chúng mạnh thế?”
“Chẳng phải nói chúng dùng quỷ kế mới thoát khỏi đội thăm dò à?”
“Không ngờ vừa có năng lực giả, còn có kiếm sĩ mạnh đến vậy!”
Kiếm sĩ trong lời của chúng là Thụy Manh Manh, còn Artoria bị chúng coi là người yếu nhất ở đây vì cô chẳng làm gì sất.
Nếu Trương Đạt Dã biết được suy nghĩ của chúng chắc sẽ vui mừng một giây.
“Tiêu rồi, chơi quá trớn.” Thấy vẻ mặt của kẻ địch, Trương Đạt Dã cảm thấy chuyện hỏng đến nơi rồi, lần này chắc không thể kéo dài lâu.
Diệp Ngôn nảy ra một ý, the thé hét lên: “Thuyền trưởng, thuốc kích thích của tôi sắp hết tác dụng rồi! Nhân lúc bọn họ chưa phát hiện, chúng ta phải chạy nhanh lên!”
Lúc hét, Diệp Ngôn còn cố ý tỏ vẻ hoảng sợ sơ ý, chẳng qua trông rõ cường điệu.
Trương Đạt Dã nói: “Kỹ thuật diễn xuất vụng về như thế thì ai mà tin…”
“Hóa ra bọn chúng dùng thuốc kích thích!” Một tên hải tặc mừng rỡ hét lên: “Lùi lại nhanh, chỉ cần đợi thuốc hết tác dụng là chúng ta thắng chắc!”
Thụy Manh Manh dùng ngón tay chọc chọc vai Trương Đạt Dã: “Sếp ơi, bọn họ tin thật kìa.”
“Ừ Manh Manh, tôi thấy rồi mà.”
Thế là, Trương Đạt Dã và đồng bọn ‘sắp hết thuốc’ lại bắt đầu bỏ chạy.

Chẳng qua không phải người nào trong băng của Sư Tử Vàng cũng ngu ngốc như vậy, Indigo càng nhìn càng cảm thấy có gì đó không ổn:
“Scarlet, mày dẫn những con mãnh thú vừa mới lai tạo tới đó đi, tao sẽ đi báo cáo với đại nhân Shiki.”
“Diệp ngôn, Tùy Phong Nhĩ nhìn thấy những người này đi từ đảo chính của Sư Tử Vàng tới đây bằng cách nào không?” Trương Đạt Dã hỏi.
Sau khi giải quyết đám ngu ngốc kia, mọi người đã chạy được gần nửa tiếng, đảo chính của Sư Tử Vàng đã ở ngay trước mắt, không vào được thì ngứa ngáy.
“Cưỡi đám động vật kia nhảy qua đây.” Diệp Ngôn nói: “Đừng thấy những con thú cưỡi đó chưa có nhiều kinh nghiệm đánh đấm, khả năng nhảy của con này còn tốt hơn con kia, cách xa mấy chục mét mà chúng vẫn nhảy qua không chớp mắt.”
“Vài chục mét luôn à.” Trương Đạt Dã cân nhắc: “Cố gắng một tí chắc có hy vọng qua được nhưng nói thật là khá nguy hiểm. Hay chúng ta cướp mấy con thú cưỡi qua đây nhỉ, may mà không giết sạch.”
“Thú cưỡi của địch có nhiều rủi ro. Tôi có thể dùng Cá mập khổng lồ ném từng người chúng ta qua, sau đó mọi người kiếm cái thừng kéo tôi qua là được.”
Sharkler đưa ra một gợi ý đáng tin cậy hơn. Thật ra hắn có thể làm như vậy với cơ thể của chính mình, chẳng qua bàn tay vây cá không tiện dùng sức, vẫn dùng Cá mập khổng lồ thì hơn.
“Ném xa như vậy thì ngã chết còn gì?” Perona rất sợ hãi.
“Hay để Kim Nhị Bằng cắp từng người bay qua.” Diệp Ngôn đề nghị, cậu ta cảm thấy cơ thể bé nhỏ của mình không chịu nổi nỗi khổ quăng quật ấy đâu.
Trương Đạt Dã hỏi: “Không phải nó kiệt sức tê liệt rồi à?”
Diệp Ngôn nói: “Nghỉ từ buổi sáng đến chạng vạng rồi còn gì. Có đến mức nào thì vẫn có thể thoải mái đưa vài người bay qua.”
Thụy Manh Manh hỏi: “Tại sao chúng ta nhất định phải đến hòn đảo đó chứ?”
Trương Đạt Dã giải thích: “Tôi sợ ở trên đảo khác thì Sư Tử Vàng tìm chúng ta phát phiền hoặc khi đánh nhau với chúng ta sẽ tiện tay quẳng cả hòn đảo xuống mất. Trên đảo chính có thành quả nghiên cứu mười năm qua của hắn, không phải vạn bất đắc dĩ thì chắc hắn sẽ không nỡ từ bỏ nó đâu. Thế nên nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.”
Gần tới biên giới Merveille thì đám hải tặc đang đuổi theo sau lưng bọn họ cũng bắt đầu phát hiện có gì đó không đúng. Chẳng phải nói là thuốc sắp hết tác dụng hả? Sao trông chúng vẫn tràn đầy năng lượng thế kia?
Trong lúc bối rối, đám hải tặc thấy cậu thiếu niên đeo cờ trên lưng, cô nhóc tóc hồng và con mèo đứng yên tại chỗ trong khi năm người còn lại đang lao ngược về phía bọn họ.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là cùng đường bí lối à?” Đội trưởng không hiểu ra sao, chỉ có thể giơ kiếm lên: “Nghênh địch!”
Tiếp theo là chuyện về năm người đánh đập dã man năm chục người thế nào.
Mãi đến trước khi mất đi ý thức, đội trưởng đội hải tặc mới chợt nhận ra: “Hóa ra người duy nhất hết tác dụng của thuốc chỉ có mình người kia…”
“Ehm…” Trương Đạt Dã bỗng nhiên hơi đồng cảm với hắn, đuổi theo lâu như thế mà vẫn chưa rõ tình hình của đối thủ, đúng là… đáng đời, ai bảo nối giáo cho giặc làm chi.
Diệp Ngôn thả Kim Nhị bằng ra, bảo nó bay tới bay lui bốn lần để đưa mọi người qua bên đảo chính của Sư Tử Vàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận