One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 581: Nơi đất khách gặp bạn cũ (3)

Chương 581: Nơi đất khách gặp bạn cũ (3)
“Năng lực giả á? Làm sao có thể.” Tên trông giữ này có nhiều kiến thức hơn hẳn người bình thường ở biển Đông. Hắn nói: “Năng lực giả sẽ được đưa tới Impel Down, sợ là cậu sẽ không có cơ hội xem đâu.”
Trương Đạt Dã tiếp tục hỏi: “Vậy những phạm nhân như thế nào mới được đưa đến nơi này? 800 vạn tiền thưởng ở biển Đông là rất cao còn gì? Các anh không lo bọn họ sẽ phá rối ư?”
“Tiền thưởng của tội phạm cao nhất cũng không vượt quá 1000 vạn Belly, chuyện phá rối thì hoàn toàn không cần lo lắng, người đáng gờm như họ mỗi ngày chỉ được phát một nắm cơm, không đói chết là tốt lắm rồi, dù có gây sự cũng chẳng nên cơm cháo gì.”
Sau khi nghiêm túc trả lời vài câu hỏi, tên trông giữ còn không quên tâng bốc bản thân: “Từng có một tên tội phạm trị giá hơn 900 vạn Belly không chịu quản giáo, bị tôi đá một cái ngã quỵ, sau đó tôi đã quất roi gã một trận.”
“Đại nhân thật sự quá mạnh, giải quyết một tên hải tặc được treo thưởng gần 1000 vạn chỉ trong một chiêu, ngài chính là thần tượng của tôi đấy ạ.” Có lẽ vừa nãy Diệp Ngôn uống rượu nên diễn hơi sâu, thuận miệng tâng bốc hắn một câu.
“Ha ha, cậu biết ăn nói phết đấy.” Tên trông giữ mừng suýt mất phương hướng, tiện tay ném chiếc roi trong tay cho Diệp Ngôn: “Được rồi, muốn đi thăm quan chỗ nào thì cứ đi đi, thấy tên công nhân nào không vừa mắt thì cứ việc quất hắn. Nếu chúng dám phản kháng thì cứ đến tìm tôi, tôi sẽ treo chúng lên cho cậu đánh.”
“Cảm ơn thần tượng, cho tôi xin chữ ký với.”
“Bên kia, đừng có lười biếng!” Tên trông coi đang định tiếp tục đi giám sát nên hét lên một câu. Đúng lúc nghe được lời nói của Diệp Ngôn thì quay đầu lại ngay lập tức, thoắt cái đổi sang vẻ mặt tươi cười xán lạn: “Không thành vấn đề. Ký ở đâu?”
“Ở ống tay áo đi, như vậy thì lúc nào tôi cũng có thể nhìn thấy chữ ký của thần tượng.” Vẻ mặt Diệp Ngôn hết sức chân thành, chỉ thiếu nước viết hai chữ sùng bái lên mặt.

Sau khi rời xa tên trông coi, Trương Đạt Dã mỉa mai: “Đừng có khoa trương như vậy được không, cậu lén học thuật thôi miên đấy à?”
Diệp Ngôn đeo trên mặt nụ cười khi lừa người thành công: “Chỉ là kỹ thuật diễn xuất cơ bản thôi mà, đây cũng là một phần trong hành vi nghệ thuật, giả vờ làm fan cuồng cực kỳ đơn giản luôn.”
Không đợi tên này nói tiếp, Sharkler đã chen lời: “Sếp Đạt Dã, nơi này quả thật có kha khá khuôn mặt quen thuộc đấy.”
Dạo quanh công trường một vòng, hắn đã thấy hơn mười tên tội phạm truy nã ít tiền từng bị họ bắt. Có lẽ bọn chúng cũng nhận ra Sharkler, chẳng qua không dám phân tâm nói chuyện mà thôi.
Trương Đạt Dã gật gù, cậu cũng nhận ra mấy người: “Nên nói những người này đáng thương hay là đáng đời nhỉ?”
Không phải lúc nào mọi chuyện cũng phát triển theo suy nghĩ của mọi người, không ai có thể tính toán kín kẽ không bỏ sót điểm nào, trong đó bao gồm Trương Đạt Dã và Diệp Ngôn.
Bọn họ đã nhận được sự tín nhiệm của tên trông coi, thăm dò rõ ràng các thông tin như địa hình và nhân số ở nơi này, còn dễ dàng tìm thấy nơi cất giữ danh sách các phạm nhân và chìa khóa còng tay nhờ sự trợ giúp của đám Cờ yêu.
Thậm chí bọn họ đã lập ra kế hoạch hành động cuối cùng, còn thuận tiện chỉnh sửa đôi chút, chỉ chờ thuyền vận tải vừa đến là có thể triển khai hành động. Nhưng ngày hôm sau vẫn có chuyện bất ngờ xảy ra.
Tiểu đội trưởng uống say không biết trời trăng gì ở chòi canh từng hứa sẽ sắp xếp chỗ ở cho đám Trương Đạt Dã ở trong chòi, có điều Trương Đạt Dã đã từ chối để tránh hiềm nghi, miễn cho đến lúc đó trong chòi canh xảy ra chuyện gì thì mọi người lại nghi ngờ bọn họ. Hơn nữa nơi ở của đám binh sĩ kia chưa chắc đã tốt hơn Hope.
Ban đêm, Trương Đạt Dã canh gác nửa trước buổi tối, Diệp Ngôn gác ca sau nửa đêm. 4 giờ sáng Brook sẽ dậy thay ca cho Diệp Ngôn, để cậu ta có thể hành động tỉnh táo hơn vào ban ngày.
Ông già Brook tỏ ý mỗi ngày mình chỉ cần ngủ năm tiếng đồng hồ là đủ rồi, thật ra thì không ngủ cũng được. Dù sao vị này cũng không cần lo sẽ bị đột tử, chẳng qua muốn giữ lại một chút thói quen mà con người nên có thôi.
Sáng sớm hôm sau, đám Cờ yêu được phái ra ngoài tuần tra xung quanh xem có tung tích gì của thuyền vận tải không. Trong số chúng, Kim Nhị Bằng có thị lực tốt hơn cả chim ưng là chủ lực.
Giữa trưa, trong phòng bếp tỏa ra mùi thơm của đồ ăn. Đang lúc mọi người mong chờ món ngon cho ngày hôm nay, Diệp Ngôn nhận được tin tức Kim Nhị Bằng truyền lại thông qua giao tiếp tâm linh.
“Có thuyền tới, năm chiếc ở hướng Tây Nam, mười chiếc ở hướng Tây Bắc.” Diệp Ngôn thuật lại: “Đều tiến về nơi này, nhưng người tới hình như không chỉ có thuyền vận tải đâu.”
Trương Đạt Dã ngẫm nghĩ, hỏi lại: “Chẳng lẽ thuyền vận tải bị thuyền hải tặc để mắt tới ư?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận