One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 117: Rượu ngon của Bink (1)

Chương 117: Rượu ngon của Bink (1)
“Khà khà, tôi đã dám làm thì đương nhiên là nắm chắc rồi.” Gragas vỗ cái bụng tròn trịa của mình: “Cơ thể của tôi không chỉ là kết quả của rượu chè thôi đâu.”
Trương Đạt Dã nhìn chân tay chắc nịch và thân hình vạm vỡ của hắn, gật đầu đồng ý. Chắc hắn giao dịch với hải tặc cũng không phải lần một lần hai: “Vậy chú cẩn thận nhé.”
Gragas nhếch miệng: “Hình như em trai không bài xích gì kiểu làm ăn này mấy nhỉ?”
Trương Đạt Dã nghĩ một thoáng rồi nói: “Cháu chỉ là ông chủ quán rượu nhỏ, không quản được nhiều như vậy. Hơn nữa có khi khách trong quán rượu của cháu cũng có người như thế. Chỉ cần bọn họ không gây sự, không tự xưng tên họ thì cháu cũng không nhận ra thân phận của người ta.”
“Cậu có thể suy nghĩ thoải mái thế cũng tốt, thời buổi này ấy à... Thôi bỏ đi, không nói nữa, tới xem tôi mang rượu ngon gì đến cho cậu này.” Gragas lấy hai chai rượu từ trên xe của hắn xuống, còn cố ý đặt trong hộp quà.
“Đây là rượu Rum Captain-Morgan đến từ biển Tây, không đắt lắm nhưng khá hiếm trong Đại Hải Trình, rất thích hợp làm quà tặng người ta đấy. Vì loại rượu này được các thủy thủ và hải tặc ở biển Tây ưa thích nên cũng có thể gọi nó là ‘Rượu của Bink’.”
“Ồ? Rượu của Bink là chỉ loại rượu này ạ?” Trương Đạt Dã ngạc nhiên, chắc hẳn người nào từng xem One Piece đều khắc sâu ấn tượng với bài hát ‘Bink’s sake’. Nhưng rốt cuộc ‘Rượu của Bink’ là loại rượu gì thì chưa ai đưa ra được kết luận chắc chắn.
“Nói thế cũng được. Đằng nào thì bài hát nổi tiếng kia và loại rượu này đều có nguồn gốc từ biển Tây. Có thể gọi là bài hát của thủy thủ hoặc bài hát của hải tặc, nó tượng trưng cho tinh thần phiêu lưu mạo hiểm, hy vọng và khí phách hào hùng của nam nhi trên biển.” Gragas giải thích.
Cái gọi là rượu của Bink được nhắc đến trong bài hát không ám chỉ loại rượu cụ thể nào. Trên biển cả, bất kỳ loại rượu nào có thể gắn kết các thủy thủ lại với nhau, để họ ca hát nhảy múa đều có thể gọi là ‘Rượu của Bink’.
“À… mở mang kiến thức.” Trương Đạt Dã nhận hai chai rượu, mỗi chai giá 5 vạn Belly. Có vẻ sang quý nhưng không đắt lắm, chắc phần lớn là do chi phí vận chuyển.
“Không, tôi mới là người được mở mang kiến thức...” Gragas sững sờ nhìn vài thành viên quán rượu chuyển hòm rượu vào bên trong, quên phắt luôn cả việc đếm tiền trên tay.
Hắn đã biết Artoria, là bảo vệ của quán rượu, Việc cô có thể vác ba rương rượu một lúc cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Nghe nói cô bé cao gầy kia là nhân viên phục vụ mới trong quán, nhẹ nhàng nhấc ba rương rượu cũng có thể chấp nhận được.
Nhưng rốt cuộc con mèo kia là thế nào hả? Lần trước tới đây chỉ thấy nó chuyển mỗi một rương còn lảo đảo lung lay, thế mà lần này cũng chuyển được hẳn ba rương rồi?
“Em trai, mèo nhà cậu thật sự không cần giúp đỡ à?” Gragas hỏi, dù hàng đã bán đi, nhưng nếu nhiều rượu ngon như vậy vỡ nát trước mắt vẫn sẽ khiến hắn đau lòng lắm.
“Không cần để ý, không sao đâu ạ.” Trương Đạt Dã nhìn thoáng qua, bởi vì Tom thấy hai người còn lại đều chuyển ba rương nên nó cảm thấy mình không thể thiếu hòa nhập được, cũng bắt chước chuyển hẳn ba rương.
Tuy hai chân Tom đang run lẩy bẩy, ba rương rượu rung lắc như có thể rớt xuống bất cứ lúc nào, thậm chí có thể nghe thấy tiếng chai rượu trong rương va chạm lạch cạch nhưng nó vẫn bước qua cửa bình an vô sự, loạng choạng đi về phía hầm rượu.
Trương Đạt Dã tin tưởng Tom, ngay cả khi cái thùng phía trên rơi xuống, Tom cũng sẽ nghĩ cách dùng từng bộ phận trên người nó để hứng.
Thanh toán xong tiền hàng, Trương Đạt Dã nhìn đội xe của Gragas đi xa, lẩm bẩm một mình: “Hướng đó là đi thẳng đến vùng đất trái phép, hy vọng mọi người không sao.”
Trương Đạt Dã nhấc rương rượu cuối cùng lên và quay lại quán rượu, đóng kín cửa quán, Chờ hai ngày nữa chú Goodman có ngày nghỉ, cậu sẽ mang quà đến thăm gia đình họ.
“Vừa hay rương này là rượu vang đỏ. Tom, tối nay làm món bít tết ướp vang đỏ nhé? Tao nhớ chúng ta đã mua thịt bò rồi.” Trương Đạt Dã mở rương, lấy một chai rượu vang đỏ ra.
Tom ra dấu OK, sau đó lại xoa xoa các ngón tay vào nhau, làm động tác đếm tiền.
Trương Đạt Dã hỏi: “Muốn tiền hả?”
Tom nhe răng gật đầu.
“Được thôi.” Buổi trưa chỉ lo thèm con cá ngừ voi vây xanh kia, đến cả tiền cũng chưa sắp xếp lại. Trương Đạt Dã trải hai tờ báo lên bàn rồi đổ hết tiền giấy ra, tổng cộng hơn 5600 vạn.
Đa số là xấp tiền 100 vạn. Năm, sáu mươi xấp tiền giấy chồng thành một đống, cảm quan thị giác khá ấn tượng.
Trương Đạt Dã coi như bình tĩnh, dù sao cậu đã cầm số tiền này trong tay lâu như vậy nên cũng có phần miễn dịch.
Artoria cũng điềm tĩnh, chỉ là có chút xu hướng chảy nước miếng… Cô không phải người dễ bị tiền tài làm mờ mắt, nhưng chồng tiền giấy trên bàn đang không ngừng biến đổi hình dạng trong mắt cô, nào là đùi gà, bánh gato, còn cả sô cô la nữa…
Bạn cần đăng nhập để bình luận