One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 625: Hải tặc tới rồi, hải tặc tới thật đấy! (4)

Chương 625: Hải tặc tới rồi, hải tặc tới thật đấy! (4)
Bikasu mở ra xem thử, ngạc nhiên nói: “Nhiều như thế à? Tính cả mèo thì các vị cũng chỉ có 10 thành viên thôi mà?”
Đang lúc nói chuyện, mọi người đã tiến vào quán ăn nhỏ, Trương Đạt Dã nói: “Đợi lát nữa ngài xem chúng tôi gọi món như thế nào rồi sẽ biết.”
Bikasu hoang mang, những người khác lại thi nhau gật đầu, chỉ chút nữa thôi là hiểu rõ ngay ấy mà.
Ông chủ quán ăn thấy Bikasu dẫn nhiều người vào quán như vậy thì chào hỏi hắn qua loa rồi vội vàng hỏi khách muốn ăn món gì.
Trương Đạt Dã không hỏi xem quán có những món nào mà nói thẳng: “Làm tất cả các món có trong thực đơn, mỗi món một phần trước nhé.”
“Được thôi.” Ông chủ bình tĩnh xoay người vào bếp chuẩn bị.
Bikasu vẫn rất chi là hoang mang, gọi món bình thường mà, rốt cuộc bọn họ muốn cho hắn hiểu ra cái gì đây?
Trương Đạt Dã cũng hoang mang, tình huống không thích hợp lắm, phản ứng của ông chủ và Bikasu đều không hợp lý, chẳng lẽ tất cả dân làng đều gọi món giống như cậu à?
Thụy Manh Manh nín cười, dùng ngón tay chọc chọc vai Trương Đạt Dã rồi đưa thực đơn cho cậu: “Sếp ơi, trong menu chỉ có hơn 30 món thôi…”
Trương Đạt Dã: “…”
Ở thế giới này, mười người gọi hơn ba mươi món hình như cũng không đáng kinh ngạc cho lắm… Hôm nay họ Trương tôi lại làm màu thất bại rồi à?
Bikasu không hiểu sao mình lại chấp nhận lời mời ăn chung, sau đó rời khỏi trận chiến gần như cùng lúc với Perona và Carla.
Đợi đến khi quán ăn đã dọn tất cả các món lên đến lượt thứ năm, Bikasu mới hiểu rõ câu nói của Trương Đạt Dã bảo hắn hãy xem bọn họ gọi món ra sao là có ý gì. Hắn đã sống mấy chục năm nhưng hôm nay mới phát hiện ra lượng cơm mình ăn còn thua cả con mèo.
Cả đám nhàn nhã uống nước trà ông chủ cười tủm tỉm đưa tặng. Trương Đạt Dã và Tom ôm bụng tựa lưng vào ghế, dùng tư thế giống hệt nhau xỉa răng. Đang lúc cậu định hỏi Bikasu xem đi đâu mua sắm tương đối ổn thì cậu bé mũi dài đi tới.
“Rất xin lỗi vì đã gây ra thêm phiền phức cho mọi người.” Usopp gập người nói xin lỗi.
Mặc dù thích nói dối nhưng đại đa số thời điểm Usopp luôn là một đứa bé lễ phép, ngay cả lúc Robin vừa mới lên thuyền, trước khi tra hỏi người ta thì cậu chàng cũng phải ngồi ngay ngắn sau đó tự giới thiệu bản thân.
Lần này có dân làng nói cho cậu nhóc biết cậu đã gây rắc rối cho đoàn du lịch nên Usopp mới đàng hoàng chạy tới xin lỗi.
“Usopp, lần này cháu đã đùa quá mức rồi, suýt nữa thì các bác đã coi bọn họ thành hải tặc đấy. Nếu vì hiểu lầm mà chúng tôi xảy ra xung đột thì phải làm sao đây?” Bikasu mắng Usopp trước mấy câu. Một mặt thì hắn cần trút giận hộ đoàn du lịch này, tránh cho sau này bọn họ tới tìm Usopp tính sổ. Mặt khác hắn cũng giận thật. Vừa nãy nhiều người đi như thế, đoàn du lịch này lại có trẻ em và mèo con, nhỡ bọn họ thật sự làm người ta bị thương phải làm sao bây giờ?
“Thật sự rất xin lỗi ạ.” Usopp cảm thấy hôm nay chú Bikasu mắng mình hơi khác với ngày thường.
Bikasu không đáp trả cậu nhóc nhưng lại nhìn sang đám Trương Đạt Dã, hy vọng họ đừng so đo quá.
Trương Đạt Dã đương nhiên không định so đo với cậu nhóc: "Không sao, trẻ con chơi trò hải tặc gì đó là chuyện bình thường. Em ăn trưa chưa? Muốn ăn cái gì không?"
Ông chủ tiệm cơm áy náy: "À thì... Thật ngại quá, nguyên liệu nấu ăn đã bị dùng hết rồi ạ."
Dễ dàng đạt được tha thứ làm Usopp lại lâng lâng, dựng thẳng ngón tay chỉ cái mũi của mình, kiêu ngạo nói: "Ăn cơm thì khỏi đi. Tôi chính là thuyền trường Usopp~~ đại hải tặc có 8000 thủ hạ đấy nhé! Tự có người đưa cơm trưa cho tôi."
Bikasu đỡ trán, thằng ranh này lại bắt đầu rồi đấy.
"Thật á?" Trương Đạt Dã chống cằm, bỏ tăm xỉa răng vào miệng cắn, nhìn chằm chằm Usopp nói: "Thế thì cho cậu em một tiếng đồng hồ để triệu tập thủ hạ nhé?"
Usopp ngẩn ngơ: “Sao… Có ý gì?”
“Mặc kệ 8000 tên hải tặc ở đây thì nguy hiểm cho dân làng quá. Chúng tôi định làm chút chuyện tốt, giúp dân làng đối phó với mối đe dọa kia.” Trương Đạt Dã đặt Tom ăn thành quả bóng tròn lên bàn như đưa danh thiếp.
"Xin chính thức tự giới thiệu, chúng tôi là đoàn du lịch Hope tới từ Đại Hải Trình, kiêm chức thợ săn tiền thưởng, dạo này cũng có tí tiếng tăm ở biển Đông. Cũng không biết ngài đã nghe qua hay chưa nhỉ, thuyền trưởng~~Usopp?"
Artoria và Thụy Manh Manh không muốn tiếp tay cho Trương Đạt Dã hù dọa trẻ con. Có mỗi Diệp Ngôn một giây nhập vai, bày ra dáng vẻ ‘ông đây rất mạnh’.
Brook cất tiếng cười ‘Yohohoho’, riêng cái đầu lâu của hắn đã khủng bố lắm rồi.
Sharkler cũng không muốn tham gia, chỉ lôi bàn chải đánh răng ra vệ sinh răng miệng như thường ngày mà thôi. Chẳng qua là hàm răng nhọn của hắn và tiếng đánh răng ‘xoèn xoẹt’ kia thật sự rất áp lực luôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận