One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 360: Tom, xem kìa, vị kia là Tom đấy (2)

Chương 360: Tom, xem kìa, vị kia là Tom đấy (2)
Thượng tá Soshou hỏi: “Xin hỏi những sinh vật màu xanh lá kia là?”
“Bọn chúng là Cờ yêu, anh có thể hiểu đó là năng lực của tôi.” Diệp Ngôn chẳng buồn giải thích rõ ràng với bọn họ Người Cầm Canh là gì, chỉ vẫy tay nói: “Về đi.”
“Vâng thưa chủ nhân.” Đám Cờ yêu hóa thành sương mù, tiến vào cờ quái vật.
Năng lực là một cái cớ tuyệt vời, dù sự việc có kỳ quái cỡ nào thì chỉ cần nhắc đến năng lực của trái ác quỷ là người khác sẽ dễ dàng chấp nhận. Thậm chí kể cả đó là bộ xương khô sống nhăn hay là lũ quái vật có hình dáng quái dị.
Cứ như vậy, các binh sĩ không sợ nữa, rất thuần thục đeo còng tay cho các phạm nhân rồi dẫn người lên thuyền Tư Pháp.
“Tất cả những người này đều mặc đồ lặn, xem ra họ đã chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào, may mà có ngài Sharkler.”
“Đúng vậy, không hổ là người máy.”
“Năng lực của ngài Diệp Ngôn cũng thế, trông có vẻ rất mạnh.”
Các binh sĩ bàn tán ầm ĩ, bởi vì buổi sáng Sharkler và Diệp Ngôn đã khá thân quen với những người này rồi nên giờ âm thanh khích lệ vang lên bên tai không ngừng.
Trương Đạt Dã liếc nhìn một vòng, vất vả lắm mới phát hiện ra một người tóc tím mặc áo khoác màu nâu. Hắn chính là Spandam, tên này hiện giờ còn chưa đeo mặt nạ sắt nên trong một chốc một lát Trương Đạt Dã không nhận ra nổi.
“Ngài Kerville, ngài nhất định phải nghiêm trị những kẻ phạm pháp này mới được.” Trương Đạt Dã tiến đến bên cạnh thẩm phán già, đổ thêm dầu vào lửa: “Ngài xem, cư dân trên bờ chắc chắn đã sợ sệt lắm đấy.”
“Đây là chức trách của thẩm phán bọn tôi.” Thẩm phán già không có chút thiện cảm nào với những kẻ độc ác tùy ý làm bậy này, ông cần lấy lại công bằng cho những người dân thường bị kinh sợ và mấy chục lính hải quân đã hy sinh trong trận chiến vừa rồi.
“Thượng tá Soshou, phiền anh hãy phái người tới trấn an người dân và thuận tiện tuyên bố luôn, buổi sáng ngày mai sẽ diễn ra phiên phúc thẩm chính thức kỹ sư đóng thuyền Tom. Còn hôm nay thì chúng ta cần phải điều tra kỹ càng lai lịch của những tên ác ôn này.”
Trong lúc vô tình, thẩm phán già liếc mắt nhìn thấy ký hiệu của Chính Phủ Thế Giới được thêu trước ngực áo khoác của Spandam. Ông nhíu mày, chuyện này có vẻ hơi phức tạp.
Đúng lúc này, một người cá tròn xoe và một chàng trai trẻ lái chiếc thuyền nhỏ vội vàng chạy tới, đằng sau thuyền còn có một con ếch xanh cao bằng người, điểm thú vị là tư thế bơi lội của con ếch xanh này chính là bơi tự do.
Tổ hợp kỳ lạ ấy ngay lập tức hấp dẫn sự chú ý của các binh sĩ:
“Đó là người cá hả?”
“Con ếch xanh to quá!”
“Tại sao ếch xanh lại biết bơi tự do nhỉ?”
Trương Đạt Dã quan sát con ếch xanh kỳ lạ và người cá mập mạp kia, ôm lấy Tom rồi nói: “Tom, xem kìa? Chắc người kia là Tom đấy.”
Tom: “?”
“Tom? Buổi xét xử của anh sẽ diễn ra vào sáng ngày mai, không cần vội vàng, hiện giờ tôi còn một chút chuyện khác cần xử lý.” Mặc dù hiện giờ tâm trạng của thẩm phán già không tốt lắm nhưng thái độ của ông đối với thợ đóng tàu Tom vẫn không tệ.
Trương Đạt Dã đè đầu con mèo Tom lại, nhỏ giọng nói: “Không phải nói mày đâu, thành thật chờ một lát đi.”
“Chúng tôi tới đây chính vì chuyện này, những con tàu chiến kia thật ra là do học trò của tôi chế tạo nhưng hôm nay bị người đánh cắp. Chúng tôi cố ý chạy tới đây là để ngăn cản bọn chúng.” Thợ đóng tàu Tom thẳng thắn nói ra tình hình thực tế.
Tất cả những con tàu chiến “Franky” kia đều do học trò của Tom chế tạo, mục tiêu là săn giết Hải Vương. Trong số đó, chiến hạm số 35 mới được chế tạo gần đây nhất đã săn giết thành công một con Hải Vương dài 100 mét.
Nói thật thì khi thợ đóng tàu Tom khá ngạc nhiên khi thấy tất cả các tàu chiến đều bị đập nát, bởi vì ông biết rõ sức mạnh của những chiến hạm này. Dù có tìm kiếm khắp cả thành phố Thất Thủy thì cũng rất khó tìm được ai có tay nghề ưu tú hơn học trò của ông.
Các binh sĩ hải quân đứng xung quanh lập tức giơ súng chĩa vào thợ đóng tàu Tom và chàng trai tóc tím bên cạnh hắn.
Iceburg khịt mũi tỏ vẻ không hài lòng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tất cả đều do tên Ky ngu ngốc kia.”
“Gi-Lo…” Ếch xanh lớn hoang mang há miệng, trên trán bỗng xuất hiện một giọt mồ hôi không khoa học chút nào.
“Tóm lại là chúng tôi không có ác ý, không có ác ý gì cả, chỉ muốn tới để bắt những kẻ ăn trộm tàu thôi. Không ngờ rằng bọn chúng lại dám tấn công thuyền Tư Pháp.” Biểu hiện của thợ đóng tàu Tom khá bình tĩnh, ông đã đoán được đại khái là ai giở trò rồi.
Mấy ngày trước, Spandam đã tới tìm ông vì chuyện bản thiết kế Pluton, hai người tan rã trong bất hòa. Lần này chắc hẳn Spandam định dùng cách giá họa để bắt ông, sau đó chậm rãi tra khảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận