One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 183: Sharkler bị đánh (1)

Chương 183: Sharkler bị đánh (1)
Sáng sớm hôm sau, Trương Đạt Dã tự mình buộc vật nặng lên cho mình, lại vác thêm vật nặng Tom, chuẩn bị ra cửa tập thể dục sáng sớm, tiện đường đi mời thợ mộc.
Sharkler lập tức bày tỏ muốn đi chung: "Rèn luyện thì sao có thể thiếu tôi được!"
Thế là toàn bộ quá trình chạy bộ hôm nay trở nên khá kỳ lạ, những người khác đều đang chạy bộ, chỉ có Sharkler như lướt đi ở bên cạnh.
Bởi vì không có khớp đầu gối nên hắn chỉ có thể bước từng bước nhỏ về phía trước, thế mà tốc độ không chậm chút nào, thậm chí không cần tốn bao nhiêu sức lực đã có thể theo sát sau lưng Trương Đạt Dã.
Sau đó… Sharkler bị đánh.
"Em trai Đạt Dã chạy mau!"
"Người cá chết tiệt, đừng hòng làm gì em trai Đạt Dã!"
"Đây là đảo của loài người, mau cút đi!"
Người ra tay là một nhóm các hàng xóm và người đi đường nhiệt tình, bọn họ thấy cảnh quán rượu chạy bộ thì tưởng Sharkler là người cá, đang đuổi theo đám Trương Đạt Dã.
Sau đó có người ném đồ lặt vặt vào Sharkler, có người xách cây lau nhà hoặc cái ghế xông tới.
"Ai ui!" Sharkler lơ tơ mơ bị đánh, lại không rõ nguyên nhân do đâu.
"Hiểu lầm! Hiểu lầm rồi!" Trương Đạt Dã, Artoria và Thụy Manh Manh vội vàng vây quanh ba mặt của Sharkler, ngăn trở đám người đang xông lên.
"Đây là người máy, không phải người cá đâu!"
Trương Đạt Dã cảm thấy dở khóc dở cười, một mặt thì những người này tốt bụng mới chạy tới cứu cậu, nhưng mặt còn lại, thành kiến chủng tộc của họ đúng là đâm sâu bén rễ.
"Người máy à?" Mọi người chần chờ, hình như nhìn giống cục sắt thật đấy.
"Cảm ơn ý tốt của mọi người, đây là người máy mới tới quán rượu của chúng tôi, tên là Sharkler." Trương Đạt Dã giới thiệu.
"Đúng vậy, tôi là người máy." Tuy Sharkler chẳng hiểu ra sao nhưng vẫn phối hợp gõ cơ thể mình một cái, phát ra tiếng kim loại va chạm.
Hình như có quy định gì đó liên quan đến việc người máy thuộc nhóm B-Robots không được phép tùy tiện ra tay với người bình thường. Dù lúc ba người Cobrander lưu lạc đầu đường, bụng đói kêu vang cũng phải đi làm công kiếm tiền, trước giờ không dùng Super Mode để đánh cướp gì đó.
Hơn nữa tính tình Sharkler bây giờ đã dịu hơn trước kia nhiều, gặp phải tấn công không rõ ràng cũng không nổi giận đánh trả ngay.
"Hóa ra là người máy thật à. Em trai cũng thật là, sao phải mua một người máy trông thế này chứ hả?"
"Không phải mua... Thôi, mọi người không cảm thấy Sharkler rất tuấn tú à?" Trương Đạt Dã cảm thấy không cần phải giải thích nhiều như vậy, cứ để sau này bọn họ dần hiểu ra là được.
"Nói như thế thì đúng là rất đẹp trai." Sau khi biết không phải người cá, thái độ của mọi người lập tức trở nên hiền lành, còn bắt đầu tò mò Sharkler có những chức năng gì, có biến hình được hay không.
Trương Đạt Dã ứng phó mấy câu, mời bọn họ có rảnh đi quán rượu trò chuyện, sau đó mang nhóm bạn rời đi.
"Sao mọi người lại làm vậy? Người cá là cái gì?" Vì tránh hiểu lầm, Sharkler chạy lên ngang hàng với Trương Đạt Dã. Vừa rồi hắn nghe mọi người nhắc đến ‘người cá’ cũng rất tò mò.
"Anh nghe nói tới kỳ thị chủng tộc rồi chứ?" Trương Đạt Dã hỏi.
Sharkler gật đầu. Có thể làm ra động tác gật đầu đúng là khó cho anh chàng.
Trương Đạt Dã kể cho hắn nghe về tộc người cá và tình huống hòn đảo này: "Tối qua không chú ý chuyện này, sáng nay ra ngoài chạy với anh cũng không nhớ tới. Xin lỗi, làm anh chịu ấm ức rồi."
"Không sao đâu, cũng là hiểu lầm thôi mà." Sharkler không thèm để ý: "Nhưng tôi không ngờ tới đây lại có chủng tộc thần kỳ đến thế."
Trương Đạt Dã nói: "Không chỉ vậy đâu, trừ tộc người cá còn có tộc người khổng lồ, tộc người lùn vân vân. Ở quán rượu có rất nhiều sách về kiến thức cơ bản ở thế giới này. Lúc về anh có thể nghiên cứu kỹ càng hơn."
Sharkler tự tin nói: "Không thành vấn đề, năng lực học tập của tôi rất mạnh, nếu tài liệu nhiều quá thì tôi còn có thể thử chạy chức năng ngủ học tập."
Thụy Manh Manh hỏi: "Chức năng ngủ học tập là gì? Vừa ngủ vừa học tập à?"
Sharkler trả lời: "Có thể nói là như vậy. Nhưng đối với tôi thì đó là quá trình ghi lại số liệu sau khi tiến vào trạng thái ngủ. Chỉ cần ghi số liệu xong là có thể trực tiếp nắm giữ kiến thức."
"Cũng quá dễ dàng đi, thật hâm mộ." Thành tích của Thụy Manh Manh lúc đi học cũng không tốt, vô cùng hâm mộ năng lực này.
"Dù thuận lợi nhưng tôi sẽ không dùng linh tinh, bởi vì ngủ học tập cũng có nguy hiểm." Sharkler nói: "Ví dụ như người bạn Dangoron của tôi, bởi vì quá trình ngủ học tập bị bất ngờ cắt ngang nên mắc chứng mù mặt, không thể phân biệt được mặt của phái nữ, dẫn tới vô số tình huống hài hước."
Bạn hợp tác với Dangoron là một nữ cảnh sát vô cùng xinh đẹp tên là Miki Nanako, thế mà lần nào cậu ta cũng nhận lầm người vì chứng mù mặt. Đúng là ‘không hiểu cái đẹp’ theo nghĩa đen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận