One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 820: Đánh không lại người lớn chẳng lẽ còn đánh không lại con nít ư (1)

Chương 820: Đánh không lại người lớn chẳng lẽ còn đánh không lại con nít ư (1)
Koza lộ vẻ mừng rỡ, sau đó lập tức trở nên kinh ngạc: “Tại sao em lại ở đây?”
Phản ứng đầu tiên của cậu ta là nghĩ rằng Vivi đã lén trốn đến đây, dù gì trước kia cô bé cũng chuyên môn làm vậy. Đã thế, có một lần lẻn khỏi cung tìm bọn họ chơi, cô bé còn bị bắt cóc. Koza tưởng Vivi sẽ rút ra bài học nhưng không ngờ rằng lần này cô bé lại chạy xa đến như vậy!
“Biểu cảm gì kia?” Vivi bất mãn nói: “Anh không chào đón em à?”
“Không phải vấn đề có chào đón hay không?” Koza vứt cái xẻng, đặt hai tay lên vai Vivi và lắc đầu cô bé: “Sao em có thể tự tiện chạy xa vậy? Quốc vương có biết không? Có hộ vệ đi cùng em hay không?”
Vivi cười nói: “Yên tâm đi, em đi cùng với mọi người. Với lại bây giờ em mạnh lắm.”
“Đi cùng với mọi người?” Koza phớt lờ câu nói mình đã mạnh lên của Vivi, cậu ta nhìn ra sau lưng Vivi, tám người cộng hai con mèo mỉm cười và vẫy tay với cậu ta.
Biệt đội Siêu Vịt cũng quơ cánh với cậu.
“Mọi người là…” Đôi mắt Koza dần dần mở to.
“Nói chung là dẫn bọn em đến nhà anh trước đi nhé? Em muốn đi chào hỏi chú Toto.” Vivi khoe thứ cô bé đang cầm trong tay: “Em có mang quà đến cho mọi người nè.”
Koza ngơ ngác gật đầu, vừa dẫn mọi người đi về nhà vừa hỏi thăm Vivi những việc xảy ra dạo gần đây. Vivi vui vẻ kể lại mọi chuyện, đồng thời cũng giới thiệu nhóm Hope cho Koza làm quen.
Trương Đạt Dã không đi cùng mấy cô bé đoạn đường sau đó. Chỉ có Wendy, Carla và Perona đi theo Vivi và Koza.
Trương Đạt Dã phát cho mỗi người một xấp tiền tiêu vặt, trong bọn họ có người lập thành nhóm, có người đơn độc hành động, mục đích duy nhất của bọn họ là đi dạo quanh Yuba.
Những ngôi nhà được xây san sát nối tiếp nhau, con đường rộng ngay hàng thẳng lối, còn có một dòng sông nhỏ trong vắt chảy qua thành phố, đội ngũ vận chuyển di chuyển khắp nơi trên đường phố, thỉnh thoảng có vài đứa trẻ chạy đuổi theo.
Là một thành phố được xây dựng lại từ một ốc đảo bình thường, tình hình kiến thiết của Yuba phải nói là hiệu quả rõ rệt, dù sao từ lúc bắt đầu kiến thiết đến bây giờ cũng mới trải qua hai năm, công nhận cha của Koza khá tài giỏi.
Tuy rằng Yuba không phồn hoa như vương đô nhưng nơi này có rất nhiều cửa hàng, phổ biến nhất hẳn là nhà nghỉ, nhà hàng, quán trà, vân vân, phục vụ khách là các thương nhân vãng lai đến nghỉ chân. Tình huống này rất hợp ý Artoria.
Đi dạo chủ yếu là để ăn nhưng Trương Đạt Dã không hoang mang chút nào. Nhờ phúc của Crocodile mà gần đây đã có mấy trăm triệu vào trướng, ăn cả thành phố cũng không ảnh hưởng gì.
Thành Long không đi cùng bọn họ mãi mà chỉ cùng nếm vài loại đồ ăn vặt đặc sắc rồi rời đi mua đồ với Sharkler. Anh muốn mua thêm quần áo cho các mùa, đến tiệm sách mua vài cuốn sách mà mình cảm thấy hứng thú và đi xem thử có tác phẩm nghệ thuật thú vị nào không, ngoài ra cũng muốn bắt chuyện với người trên trấn nữa.
Diệp Ngôn đang ngồi xổm ở một góc phố đông người qua lại, cậu ta nói rằng nghệ thuật bắt nguồn từ đời sống nên muốn quan sát nhiều chi tiết về đời sống hơn.
Trương Đạt Dã, Tom và Thụy Manh Manh đi theo ra đa mỹ thực mang tên Artoria vòng vo khắp nơi. Hai thành phần phụ trách ăn, hai người còn lại phụ trách phán đoán xem loại nguyên liệu nấu ăn nào thích hợp để mang theo trong chuyến hành trình kế tiếp.
Bên này ăn thùng uống vại thì gió êm sóng lặng, thế mà bên phía nhóm Vivi lại gặp chút rắc rối nhỏ.
“Chẳng phải anh nói nhà anh phụ trách kiến thiết thành phố này ư? Tại sao lại ở chỗ khỉ ho cò gáy này?” Perona hiếu kỳ hỏi thăm, nếu cô nhóc phụ trách kiến thiết một thành phố thì nhất định sẽ xây cho mình một lâu đài đặt ngay trung tâm thành phố ấy chứ.
“Vì nơi này phù hợp.” Koza thản nhiên nói: “Ông già nói rằng trung tâm thành phố thích hợp để xây dựng chợ, cửa hàng gì đấy, mình thì sống ở đâu không quan trọng. Tính ra thì tốt hơn trước kia rất nhiều rồi đấy.”
Wendy nói: “Cha của anh có vẻ là người rất lợi hại.”
Koza khinh khỉnh: “Làm gì có, ông ấy chỉ là một ông chú trung niên hơi béo phì mà thôi.”
Cả nhóm đang cười nói vui vẻ, đột nhiên có ba người mặc quân phục binh sĩ trực thuộc quốc vương tới chặn đường.
Vivi đã nhìn quen những binh sĩ mặc loại trang phục này, cô bé lễ phép tiến lên hỏi: “Xin chào, có chuyện gì vậy ạ?”
“Là công chúa điện hạ… phải không?” Các binh sĩ để lộ nụ cười nham hiểm.
“Không phải, các anh nhận lầm người rồi!” Koza đứng chắn trước mặt Vivi, cậu ta nhớ bọn bắt cóc 2 năm trước cũng có biểu cảm tương tự như thế này. Đám người này rất nguy hiểm.
“Ở đây không có chuyện của mày, thằng oắt con.” Ba người nhao nhao rút vũ khí ra, bao vây đám trẻ: “Xin mời công chúa điện hạ ngoan ngoãn đi theo bọn tôi, bằng không bọn tôi có thể làm các đồng bạn của công chúa bị thương đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận