One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 774: Ngày đó, phong cách của Rain Dinners thay đổi (1)

Chương 774: Ngày đó, phong cách của Rain Dinners thay đổi (1)
Trước khi vào thành phố, Trương Đạt Dã đi mua một ít đồ ăn và nước cho đám Siêu Vịt trước, để chúng nó đi chơi xung quanh, khi nào về sẽ liên lạc bằng Den Den Mushi.
Vấn đề an toàn thì không cần lo cho chúng nó, Siêu Vịt là động vật có tốc độ chạy nhanh nhất Alabasta, sau khi được vào bộ đội còn trải qua một thời gian huấn luyện ngắn, khả năng tự vệ ở sa mạc không phải vấn đề.
"Cáp cạp!" Đám Siêu Vịt kính lễ, định xoay người rời đi.
Tom nghiêm túc đứng nghiêm, cũng nâng tay kính lễ.
Chúng Siêu Vịt thấy Tom nghiêm túc như vậy thì dừng chân, lại kính lễ đáp lễ.
Tom mới vừa buông tay xuống lại nâng lên, đáp lễ chúng nó.
Chúng Siêu Vịt lại kính chào.
Tom... kính chào thất bại, mặt mày vô tội bị Trương Đạt Dã nắm gáy kéo dậy.
"Đừng nghịch, còn có chính sự." Trương Đạt Dã vỗ vỗ đầu Tom, nói với đám Siêu Vịt: "Nghỉ khỏe! Đi chơi đi."
"Cạp!" Lúc này đám Siêu Vịt mới xoay người chạy đi, vừa chạy vừa buồn bực không biết vừa rồi mình làm cái trò gì nữa.
Mấy người không tốn quá nhiều thời gian thăm thú dọc đường mà chạy thẳng tới Rain Dinners.
Khi đến gần Rain Dinners, một luồng khí cực kỳ xa xỉ phả thẳng vào mặt… kiến trúc hình kim tự tháp này xây ngay trung tâm một hồ nước.
Ở Alabasta, ngay cả vương cung muốn mở bãi tắm lớn còn phải chờ mùa mưa mà Crocodile lại độc chiếm một cái hồ, rõ ràng là rất phách lối.
Mấy người thuận cầu đi lên đảo nhỏ giữa hồ, tiến vào Rain Dinners.
"Hoan nghênh ghé thăm!" Vài tên phục vụ mặc âu phục đi giày da đứng ở cửa gập người.
Xem ra kiến thức phổ thông của Vua Cát không ổn lắm đâu. Râu Trắng còn biết sắp đặt vài mỹ nữ y tá cơ mà, cửa sòng bạc to thế này mà toàn bộ phục vụ đón khách đều là nam, không có tương lai đâu nhé. Trương Đạt Dã chửi thầm.
Mấy người nhìn xung quanh, trong sảnh lớn sòng bạc hơi ồn ào, bàn đánh cược nào cũng bu đầy người, có người áo mũ tinh tươm, bụng bự đường đường, cũng có người quần áo rách nát, mặt mày vàng vọt, cơ thể héo úa.
Nhưng những người này đã ở đây thì không có gì khác nhau, ai cũng đang trông đợi nhìn chằm chằm nhà cái, chờ đối phương công bố kết quả đánh cược rồi lộ ra vẻ mặt mừng như điên hoặc là thất vọng.
Nam hầu thấy đám Trương Đạt Dã không giống khách quen nên phái người tới dẫn đường: "Các vị tới đây lần đầu tiên đúng không? Xin mời qua bên này đổi tiền đặt cược."
Mấy người đi theo hắn tới chỗ đổi thẻ, Trương Đạt Dã lấy một tờ tiền lớn trị giá 10.000 Belly ra, ngẫm tới việc đổi tiền cược chính là đưa tiền cho Vua Cát thôi đã khó chịu bứt rứt rồi. Tuy cậu cảm thấy Vua Cát sắp đi chầu ông bà chăng nữa.
Trương Đạt Dã rụt tờ tiền mệnh giá lớn trở lại, lấy tờ 1000 Belly ra. Suy nghĩ một chút lại rút về, mò ra vài đồng xu vỗ lên bàn, hào khí nói: "Đổi hết chỗ này!"
Khóe miệng nam hầu dẫn đường giật tăng tăng, xoay người trở lại vị trí của mình. Thấy quần áo đám người này rõ là tốt, không ngờ lại bủn xỉn như thế. Xem ra đừng hòng nghĩ đến tiền boa làm gì, vẫn nên chờ vị khách kế tiếp thì hơn.
Nụ cười trên mặt của nhân viên lễ tân cũng cứng đờ, cố gắng duy trì giọng nói lễ phép: "Thưa quý khách, tiền xu thì không cần đổi. Số tiền này chỉ đủ để chơi cái kia thôi."
Trương Đạt Dã nhìn về phía hắn ta chỉ, ánh mắt sáng lên: "Đây chẳng phải là máy poker trong truyền thuyết à? Tôi còn chưa chơi bao giờ. Đi, chơi cái đấy nào!"
Nửa đường, Thụy Manh Manh ngượng ngùng xoắn xuýt nói thầm: "Sếp ơi, có phải chúng ta làm thế là bủn xỉn quá không? Nhìn ánh mắt bọn họ cứ như thể muốn đuổi chúng ta ra ngoài ý."
"Nếu họ đuổi người thì chúng ta đúng dịp mượn cớ gây sự." Trương Đạt Dã nói: "Tiếc là đàn em Vua Cát được huấn luyện không tồi. Nhưng mà thôi không sao, chờ chúng ta thắng nhiều tiền là khắc có người tìm tới chúng ta thôi mà. Nào nào nào, chia tiền xu đi, mỗi người 2 xu."
Diệp Ngôn cầm 2 xu tiền tung tung: "Là lúc biểu diễn làm cách nào dùng 2 xu tiền thắng được 250 triệu rồi. Thật ra thì tôi có chút nghiên cứu về nghiệp đánh bạc đấy. Lẽ ra trước khi tới nên đổi bộ độ thần bài mới phải. Thất sách, thất sách."
"Cậu còn hiểu đánh bạc á?" Trương Đạt Dã hỏi: "Thế sao ngày thường đánh bài không thấy cậu thắng nổi Artoria bao giờ?"
Diệp Ngôn lảo đảo suýt ngã, bất đắc dĩ nói: "Đừng mang người phạm quy ra so sánh với người bình thường được không hả? Vận may của cô ấy có khoa học miếng nào đâu. Với cả kỹ năng đánh bạc cao siêu thường thiên về chiến thuật tâm lý hoặc kỹ thuật, bình thường dùng để bắt nạt Tom, lừa Perona còn tạm được. Đánh với Artoria thì thôi khỏi đi, bị bắt tại trận mất mặt lắm."
Tom nghiêng đầu, hình như nghe được chuyện nào đó khó lường thì phải. Lần sau nó sẽ thêm 3 thìa muối vào bát cơm của Diệp Ngôn.
"Nói nhiều thế tóm lại vẫn là không thắng nổi thôi." Trương Đạt Dã tùy tiện chọn máy, bỏ tiền rồi kéo cần gạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận