One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 671: Thị trấn Logue (3)

Chương 671: Thị trấn Logue (3)
Artoria khéo léo len lỏi trong nhóm hải tặc, váy giáp đong đưa, trường kiếm nhẹ nhàng bay múa, miệng thì lẩm bẩm: “Đậu hũ chiên, nem rán, tempura, thịt dê nướng…”
Mỗi lần cô phân biệt được nguồn gốc của một mùi thơm, kiếm trong tay cũng nhanh hơn một phần.
Tên hải tặc bị cô truy đuổi suýt khóc. Cô muốn băm bọn tôi thành những món ăn kia à? Người rõ là xinh mà sao tâm địa ác độc như vậy!
So sánh dáng vẻ của các đồng bạn dễ dàng đại sát tứ phương, tổ hợp Trương Đạt Dã và Tom trông bình thường hơn rất nhiều... Chắc thế.
Hải tặc ở biển Đông thật sự chưa từng thấy người nào dùng ghế gấp làm vũ khí, đã thế một trong hai cái ghế còn được làm bằng vàng ròng nữa chứ. Đương nhiên, bọn chúng cũng chưa từng gặp mèo nào biết dùng súng lục chứ đừng nói đến có khẩu súng lục ổ quay nào không cần thay đạn mà vẫn bắn liên tục được.
Chuyện quái gì đang xảy ra với đám này vậy?
Các hải tặc đều bị đánh cho choáng váng. Biết các vị là thợ săn tiền thưởng rồi, có cần hung tàn thế không hả? Người ta đậu thuyền yên lành ở đây, một không trêu chọc mấy vị, hai không cướp bóc đốt giết ngay trước mặt các vị. Sao vừa gặp đã đánh thế?
“Đừng tới đây! Tôi không bị truy nã!”
“Lái thuyền, lái thuyền nhanh lên!”
“Không được, không thể lái thuyền, bên ngoài có quái vật cá mập!”
“Tôi vừa gia nhập băng hải tặc thôi, đừng mà! Giấc mộng của tôi…”
“Đáng sợ quá đi! Mẹ ơi, con muốn về nhà!”
Đám hải tặc kêu trời trách đất nhưng không ai để ý đến bọn hắn, những người trong đoàn du lịch Hope đều bận rộn lắm, có người vội đi dạo phố, có người vội đi ăn, đánh xong sớm kết thúc công việc sớm.
Dân thường trên bờ nhìn ngây dại, họ có nghe đến đoàn du lịch chỉ cần 10 người có thể đánh bại 1000 người này rồi. Ban đầu còn tưởng là có vài phần khuếch đại cơ, có khi là đốt kho đạn của địch nên mới có thể xử lý được 1000 người một lúc. Nhưng giờ xem ra đúng là mỗi người đều có thể lấy một địch trăm thật đấy.
Những thợ săn tiền thưởng lẫn trong đám người cũng tỏ ra kinh ngạc, đều là thợ săn tiền thưởng mà sao các vị lại mạnh như vậy? Không phải quy trình làm việc bình thường là tìm mục tiêu, sau đó âm thầm dùng thủ đoạn như đánh bất tỉnh hoặc là đặt bẫy à? Ngay cả khi bạn tự tin vào sức mạnh của mình thì cũng phải đợi đến khi mục tiêu bị truy nã lạc đàn rồi mới nhảy ra thách đấu một chọi một chứ?
Ở đâu ra cái kiểu một người xông lên đấu với cả một cái băng hải tặc dù có thưởng hay không thế hả!
Chỉ có hai thiếu niên nhìn đoàn du lịch Hope thể hiện dáng vẻ oai phong của mình với đôi mắt lấp lánh.
Trong hai người này, một người xăm chữ ‘hải’ ở bên phải khuôn mặt, còn người kia xăm chữ ‘tặc’ ở bên trái khuôn mặt, sau lưng 2 người đều đeo một thanh đao lớn cùng kiểu dáng. Hai thiếu niên khoác vai nhau, kích động nói:
“Yosaku!”
“Johnny!”
“Đây chính là thần tượng của chúng ta!”*2
“Một ngày nào đó chúng ta cũng phải trở thành thợ săn tiền thưởng khiến bọn hải tặc vừa nghe tên đã sợ mất mật!”
“Đúng vậy!”
...
Căn cứ hải quân thị trấn Logue.
Phòng làm việc của thượng tá Rust vang lên tiếng gõ cửa, Rust bình tĩnh nâng cốc cà phê: “Mời vào!”
Một binh lính đẩy cửa vào và kính lễ, sau đó nói thật lớn: “Báo cáo thượng tá! Đội tuần tra truyền tin tức về, đoàn du lịch Hope đã tới bến tàu, trước mắt đang giao chiến với gần 20 băng hải tặc!”
“Phụt…” Cà phê trong miệng Rust văng ra khắp bàn: “Ai? Cậu nói ai đến bến tàu?”
“Báo cáo thượng tá, đoàn du lịch Hope ạ!”
Thượng tá Rust nuốt nước miếng lẩm bẩm: “20 băng hải tặc…”
Không phải hắn đang lo lắng cho an nguy của đoàn du lịch Hope mà là lo lắng nguyên liệu nấu ăn dự trữ của căn cứ.
Chuyện lớn như bắt được 20 băng hải tặc, không mời bọn họ ăn bữa cơm thì thật thiếu tình người. Nhưng nếu mời thì...
Last ôm lồng ngực của mình, tim đau quá.
Cuộc chiến ở bến tàu kết thúc nhanh chóng, 20 băng hải tặc nghe như nhiều lắm nhưng muốn tiêu diệt thì chỉ cần mỗi người đối phó hai, ba băng là xong. Huống chi không phải băng hải tặc nào cũng để lại đông người giữ thuyền.
Có vài thành viên băng hải tặc tình cờ nghe nói đồng bạn ở bến tàu bị tập kích thì nổi giận đùng đùng chạy trở lại tiếp viện, kết quả đương nhiên là bị xử chung luôn, tiết kiệm rất nhiều công sức.
Sau trận chiến, Trương Đạt Dã lại hỏng mất một bộ quần áo, Tom rụng mất một đống lông. Khác biệt ở chỗ lông của Tom dán lại là xong, quần áo của Trương Đạt Dã lại không tự sửa được, đúng là tổn thất thảm trọng.
"Có ai muốn ở lại ôm thuyền chờ hải tặc không?" Trương Đạt Dã cất ghế gấp và hỏi.
Loại trừ Artoria trước đã, cô nàng này người ở trên thuyền nhưng tâm hồn đã phiêu theo làn hương lâu rồi. Perona cũng không phải mặt hàng có thể ngồi yên, mà cô nhóc muốn đi dạo là sẽ kéo chị em tốt Wendy và Carla theo. Nghĩa là không trông mong được 3 nhóc này rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận