One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 608: Chẳng lẽ mình cũng vô dụng như anh chủ lòng dạ độc ác á? (2)

Chương 608: Chẳng lẽ mình cũng vô dụng như anh chủ lòng dạ độc ác á? (2)
Trương Đạt Dã bắt lấy cổ tay Wendy, kéo cô bé về thuyền: "Sao rồi? Bị thương à?"
Cậu không xác định vừa rồi Wendy phải thừa nhận lực tác dụng ngược lớn đến mức nào.
Wendy chỉ nhẹ nhàng lắc tay chân một chút: "Không bị gì hết ạ."
"Không khoa học gì cả!" Diệp Ngôn nhô ra: "Mọi người đều biết lực tác dụng là lẫn nhau, Wendy có thể chịu đựng lực lượng đủ để nhấc con thuyền lên cơ á?"
Perona nhảy từ đài quan sát ra, mở cái ô tây nhỏ xinh Trương Đạt Dã tặng nhẹ nhàng rơi xuống đất. Cô nhóc nhanh chóng chạy tới với Carla, cùng quan sát tỉ mỉ Wendy từ trên xuống dưới, sau đó căm tức lườm người đưa ra ý xấu là Trương Đạt Dã.
"Nhưng vừa rồi em không cảm thấy lực gì quá mạnh cả." Wendy xác nhận mình không bị ảnh hưởng gì.
"Em nói thế cụ Newton khóc đấy." Diệp Ngôn quyết định ngày mai thay bộ trang phục trái táo, tuy điệu bậc thầy vật lý học này.
"Tôi cảm thấy chẳng liên quan gì đến Newton cả. Wendy dùng ma pháp mà, sao phải lấy khoa học để giải thích chứ?" Trương Đạt Dã càng nghĩ càng cảm thấy có lý. Trước khi chế tạo Thousand Sunny, Franky cũng đã có thể dùng pháo gió để làm Going Merry bay lên, sao Wendy không thể làm Hope bay chứ.
Trương Đạt Dã vừa nói như vậy thì mọi người cũng lập tức cảm thấy hợp lý rồi. Đúng là không dùng khoa học để giải thích ma pháp được còn gì.
"Được rồi, giờ thì Wendy là bác sĩ thuyền chúng ta, kiêm nhà khí tượng, kiêm chuyên viên chạy trốn khẩn cấp cơ đấy. Thật nhiều trách nhiệm nha, vẫn là tăng tiền tiêu vặt lên gấp đôi đi." Trương Đạt Dã bỗng nhiên cảm thấy mình đúng là có hiềm nghi chèn ép nhân viên vị thành niên.
"Yohohoho~ Wendy chan giỏi quá!" Brook dẫn đầu khen ngợi, những người khác cũng thi nhau khen tới tấp.
"Không... Không giỏi như thế mà..." Wendy ngượng ngùng.
Mà Perona lại chuẩn xác bắt được chữ mấu chốt, ngửa đầu nhìn Trương Đạt Dã: "Em cũng muốn chức vụ! Em cũng muốn thêm tiền tiêu vặt!"
"Em muốn làm gì? Linh vật à?" Nói thì nói thế, Trương Đạt Dã lại hơi chột dạ. Nếu không phải cậu chiếm chức thuyền trưởng thì cậu cảm thấy mình cũng giống linh vật lắm.
"Ai thèm làm linh vật? Em có thể... Ờm..." Perona rơi vào trầm tư, hàng hải sĩ, người lãnh đạo, âm nhạc gia hay bác sĩ đều không làm được.
Gác đêm cũng chịu thôi, hôm nay làm hoa tiêu một lúc còn ngủ gật chứ đừng nhắc đến chuyện gác đêm. Nấu nướng mà nói… cùng lắm biết làm sandwich, mùi vị thì kém Tom với Thụy Manh Manh làm nhiều lắm.
Dọn boong thuyền thì đa số thời gian đều là việc của Cờ yêu, thỉnh thoảng sẽ dọn chung với nhau như lúc giặt quần áo, cũng không tính là việc. Chiến đấu thì ai cũng tham gia rồi, không tính là sở trường.
Không xong! Perona lâm vào khủng hoảng, thế chẳng phải vô dụng ngang với anh chủ lòng dạ độc ác à? Ít nhất ông anh còn có thể dùng năng lực chứa đồ để làm đội trưởng đội vận chuyển cơ.
Perona buồn bực lẩm bẩm, nếu không có tí sở trường nào thì ban đầu sao mình lên con thuyền này được nhỉ… À, hình như mình là tù binh… Sao càng nghĩ tới càng bất ổn thế này!
Nếu cứ tiếp tục như vậy, sau này phải chăng sẽ bị mọi người coi là gánh nặng, phải bị vứt bỏ?
Perona tưởng tượng cảnh mình bị Trương Đạt Dã chê ra mặt đuổi khỏi thuyền, sau đó không chỗ nương tựa một mình phiêu dạt trên biển, cuối cùng bị động vật biển một ngụm nuốt trọn. Cô nhóc bám lấy vạt áo Trương Đạt Dã, đôi mắt to ngân ngấn nước mắt.
"?" Đầu Trương Đạt Dã đầy dấu hỏi. Làm sao? Mị lại nói nặng lời hả?
"Đừng khóc mà! Chuyện đó..." Cậu luống cuống muốn an ủi, lại không biết nên nói từ phương diện nào, đành phải nhìn những người khác xin giúp đỡ.
Artoria: "Đạt Dã lại bắt nạt trẻ con."
Brook: "Cậu Đạt Dã quá đáng lắm nhá."
Carla: "Quá tồi tệ."
Tom buông tay đang ôm đùi Trương Đạt Dã, tặng cho cậu ánh mắt khinh bỉ.
Trương Đạt Dã dùng sức vò mặt mèo của Tom, chiếc mèo này chỉ giỏi hùa theo bất chấp: "Có thôi đi không? Giúp người ta nghĩ cách đi chứ. Perona, rốt cuộc em làm sao?"
Perona ấm ức: "Hình như em không biết làm gì thật, vô dụng, lại còn là tù binh nữa chứ. Em phải làm linh vật thật à?"
Thụy Manh Manh ngồi xổm xuống lau nước mắt cho Perona, nhẹ giọng nói: "Tù binh gì đó là sếp sợ em chạy trốn nên dọa em thôi. Bây giờ có ai coi em là tù binh đâu hả? Còn nữa, sao em lại vô dụng được, năng lực của em có thể dùng để giúp đỡ điều tra này. Giống lần ở Tam giác Quỷ đấy, có mấy người bọn chị đều trúng chiêu còn gì."
Sharkler, Brook và Trương Đạt Dã từng trúng chiêu lập tức lúng túng ra mặt. Tom thì thản nhiên như không, chắc nó quên cảnh xấu hổ của mình từ đời nào rồi.
Hai mắt Perona sáng lên, điều tra cũng không tệ lắm. Ban đầu cô nhóc bị Diệp Ngôn khắc chế nên rất thảm, lúc đối đầu Sư Tử Vàng thì lại bị đối phương làm choáng váng nên cô nhóc cứ liên tục hoài nghi năng lực của mình mãi. Chờ đến sau này đi du lịch thêm nhiều nơi mới phát hiện không phải năng lực của mình không tốt, mà là gặp sai người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận