One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 659: Grap: Tôi muốn nghỉ phép (3)

Chương 659: Grap: Tôi muốn nghỉ phép (3)
Mặt Nami đỏ lên, cũng biết làm thế này không ổn nhưng những cuốn sách này liên quan đến giấc mơ của mình…
Perona khiếp sợ há to miệng. Cô nhóc không nghe nhầm đấy chứ, thế mà lại có đứa trẻ thích thứ đồ này à? Lại còn sẵn lòng vì sách mà từ bỏ quần áo xinh đẹp mình thích?
Nhóc coi đối phương là chị em tốt, đối phương lại chỉ thích học tập ư?
Perona vẫn chưa biết một người chị em tốt khác của mình là Kaya hiện giờ cũng đang cố gắng học tập, hơn nữa còn là học y.
“Nami thích đọc sách à?” Wendy tò mò hỏi. Cô bé không cảm thấy thích đọc sách có gì kỳ lạ, trong hội của cô bé cũng có Levy thích đọc sách lắm. Mặc dù người ta lớn hơn Wendy nhưng không cao bằng cô bé nên hai người là bạn thân.
“Ừm.” Nami gật đầu thật mạnh rồi kể về giấc mơ của mình… đó là du lịch vòng quanh thế giới và vẽ ra hải đồ của toàn thế giới.
“Giấc mơ tuyệt vời quá.” Wendy, Carla và Perona khen ngợi.
Nhưng khen xong thì mấy nhóc loli lại cảm thấy khó xử. Hai cô bé biết sách ở đây do Trương Đạt Dã sưu tầm từ khắp mọi nơi như Sabaody, đảo Thất Thủy, vương quốc Goa… Mọi người thường xuyên tới đây đọc sách, hai cô bé không thể tùy tiện tặng những thứ ở đây cho người ngoài được.
Thế là Perona nhanh trí đưa ra lời đề nghị hoàn hảo: “Chỉ cần Nami đi với chúng ta là được còn gì.”
“Hả?” Nami ngẩn người.
Perona nói: “Chỉ cần Nami đi cùng chúng tớ, cậu muốn đọc bao nhiêu sách ở đây thì đọc, không có sách thì có thể bảo anh chủ lòng dạ… À bảo anh Đạt Dã đi mua, cũng có thể mua rất nhiều quần áo, còn có rất nhiều đồ ăn vặt nữa. Chưa kể đến việc Tom nấu cơm siêu ngon đấy nhé! Thế nào, Nami có đồng ý đi cùng chúng tớ không?”
Vì muốn có thêm một đồng bọn trên thuyền mà Perona cố gắng hết sức dụ dỗ Nami. Bởi vì lo cụm từ ‘anh chủ lòng dạ hiểm độc’ dọa đối phương chạy mất mà cô nhóc còn cố ý sửa lại xưng hô, vất vả dụng tâm vô cùng.
Đáng tiếc, Nami nhìn thoáng qua Nojiko rồi nhớ tới gương mặt đầy máu của Bellemere lúc bị người cá vây quanh, cuối cùng lắc đầu từ chối.
Nojiko đứng bên cạnh thì cảm thấy hơi sốt ruột. Sau khi chứng kiến băng hải tặc Arlong đáng sợ, cô bé đã ý thức được du lịch vòng quanh thế giới là việc vô cùng nguy hiểm. Nếu hôm nay Nami bỏ qua đoàn du lịch Hope thì sau này muốn tự mình thực hiện giấc mơ sẽ vô cùng khó khăn.
Nhưng nếu đổi lại cô bé là Nami cũng sẽ không nỡ rời xa Bellemere, rời xa làng.
Một bên là ước mơ, một bên là người nhà, rốt cuộc cô bé sẽ lựa chọn thế nào?
Khi Carla dẫn theo 4 cô bé lolita đến hỏi ý kiến của Trương Đạt Dã, cậu rất vui mừng, con trẻ đã lớn, biết đào người về nhà mình rồi này.
Nếu Trương Đạt Dã có đam mê kỳ quái nào đó, tính cả Kaya thì hiện tại Hope sắp biến thành trường tiểu học loli Hope đến nơi.
“Nhưng lúc đầu anh dạy em những quy tắc của học sinh tiểu học không phải là vì cái này…”
“Anh lại đang nói nhảm cái gì đấy?” Perona dùng đầu đâm mạnh vào eo Trương Đạt Dã, hai bím tóc màu hồng lắc qua lắc lại: “Làm thế nào bây giờ?”
Nói thật, Trương Đạt Dã cũng muốn dẫn cả Nami đi lắm chứ. Dù hiện tại trên thuyền đã có Sharkler và Wendy, một người thuộc làu kiến thức hải lưu và hàng hải, một người có thể thông qua sự thay đổi của không khí để dự đoán thời tiết, nhưng khả năng trời ban của Nami quá lợi hại, một mình cô bé đủ để đánh bại cả hai người trên thuyền.
Hơn nữa, đối với một vài tình huống cực đoan như thác nước ở Wano hay hải lưu tiến thẳng lên Skypie, có lẽ Sharkler không nắm chắc được nhưng Nami lại dễ dàng kiểm soát. Ai lại không thèm muốn một nhà hàng hải tài năng như vậy?
Vấn đề duy nhất là Nami đang nhỏ quá, đón sinh nhật năm nay xong mới vừa tròn 9 tuổi, cứ bắt cóc đi thế này không hay lắm đâu. Chưa kể chính cô bé cũng không nỡ rời đi, đoán chừng Bellemere cũng không yên lòng.
Trương Đạt Dã nhìn Nami, đề nghị: “Hay thế này nhé. Anh cho em mượn một vài cuốn sách, em có thể mang về đọc dần. Chờ 3 - 5 năm nữa anh trở lại đón em. Lúc đó em đã lớn, cũng hiểu được thuật hàng hải, vừa hay có thể đi du lịch cùng bọn anh.”
Nojiko vội vàng hỏi thay Nami: “Các anh sẽ quay trở lại ư?”
Trương Đạt Dã gật đầu: “Đương nhiên, lần này tới biển Đông chỉ là vô tình, bọn anh phải đưa bộ xương biến thái kia đến một nơi, sẽ không kịp thăm quá nhiều nơi ở biển Đông.”
“Tuyệt quá Nami!” Nojiko vui vẻ ôm lấy Nami.
“Ừm!” Nami cũng lộ ra nụ cười tươi tắn: “Cảm ơn anh Đạt Dã!”
“Mấy năm sau à?” Wendy so sánh chiều cao của mình với Nami, quyết tâm mấy năm này phải nỗ lực cao hơn nữa mới có thể giống một người chị.
“Cái gì? Còn phải chờ tận mấy năm nữa á…” Perona bất mãn: “Chúng ta không thể dẫn cả nhà bọn họ đi cùng được ạ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận