One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 680: Xuất phát, núi Đảo Nghịch thẳng tiến (3)

Chương 680: Xuất phát, núi Đảo Nghịch thẳng tiến (3)
Thế là sau ba ngày chỉnh đốn (ăn chơi nhảy múa), thượng tá Rust và rất nhiều cư dân thị trấn Logue chăm chú nhìn đoàn du lịch Hope căng buồm ra khơi, lá cờ vẽ mặt mèo dần biến mất trong tầm mắt của bọn họ.
Mọi người mang vẻ mặt cảm kích và không nỡ rời xa. Cảm kích là vì bọn họ biết may mà có đoàn du lịch này nên thị trấn Logue sẽ có một khoảng thời gian yên bình không bị hải tặc quấy rối. Họ cũng biết sau khi đoàn du lịch đi thì hải tặc sớm muộn gì cũng sẽ lại tới, nên mới không nỡ rời xa.
Đương nhiên cũng có vài người mang suy nghĩ hoàn toàn ngược lại, ví dụ như ông chủ cửa hàng bán vũ khí Ippon Matsu.
Lúc thu về ba thanh kiếm kia hắn còn cho rằng mình kiếm lời, nhưng doanh số bán hàng giảm đột ngột trong mấy ngày gần đây lại nói cho hắn biết: nhờ hồng phúc của đoàn du lịch Hope mà hắn thua lỗ, mà còn lỗ to nữa.

Từ thị trấn Logue xuất phát đi về hướng Tây chẳng bao lâu là có thể nhìn thấy Lục Địa Đỏ, sau đó đi dọc Lục Địa Đỏ là có thể tìm được núi Đảo Nghịch và tiến tới kênh đào vào Đại Hải Trình.
Nhưng đoạn đường này có rất nhiều nguy hiểm bởi vì kênh đào cách Vành Đai Tĩnh Lặng quá gần, sơ sẩy là lạc vào Vành Đai Tĩnh Lặng rồi mắt to trừng mắt nhỏ với Hải Vương khổng lồ luôn.
Hơn nữa dòng hải lưu gần núi Đảo Nghịch rất đặc biệt, ngoại trừ lối vào kênh đào thì tất cả các dòng hải lưu đều sẽ va vào vách núi rồi nhanh chóng chìm xuống. Nếu hàng hải sĩ và lái thuyền không có kinh nghiệm thì tất cả các thành viên trên thuyền sẽ bị cuốn xuống đáy biển.
Nhưng đoàn du lịch Hope không cần lo lắng điểm này, bởi vì hàng hải sĩ Sharkler của bọn họ có thể nhảy xuống biển quan sát hải lưu, dùng cơ thể dẫn đường cho mọi người.
Đồng thời bọn họ còn có một người lái thuyền xuất sắc Artoria, có điều hiện tại người lái thuyền này làm việc không đàng hoàng cho lắm.
“Cho em, vị dâu tây, vị vani và vị sô cô la nữa.” Artoria thành công học được cách chế biến kem ly có hương vị khác nhau, đang nhiệt tình phân phát cho Wendy, Carla và Perona.
Về phần Tom và Artoria, đương nhiên hai hàng này chọn tất, dù sao Artoria cũng không cần lo bị đau bụng. Cô là người có thể một mình chém giết cả con phố ẩm thực, lạnh nóng chua ngọt thích gì ăn nấy.
Mà Tom có thể đau bụng hay không lại là một vấn đề bí ẩn. Đôi khi nó nhét cả hai ly kem vào mồm một ngụm mà không buồn chớp mắt, nhưng thỉnh thoảng chỉ khẽ liếm một cái là cả người run bắn, thế mà vẫn kiên trì khoác thảm ăn kem. Trương Đạt Dã cảm thấy dù sao nó cũng bất tử nên mặc kệ nó thích làm thế nào thì làm.
Còn cô nhóc tinh ranh Perona vì muốn ăn thêm vài ly kem mà đưa ra một biện pháp hay: “Ăn lung tung cũng không sao, đau bụng thì có thể bảo Wendy chữa cho em mà.”
“Ma pháp chữa thương không dùng để làm mấy chuyện này đâu.” Trương Đạt Dã búng trán Perona: “Mỗi ngày chỉ được ăn một ly, nhiều nhất… Nếu hoàn thành vượt chỉ tiêu huấn luyện thì cho phép ăn thêm một ly.”
“Hừ…” Perona hầm hừ chạy đi, vừa liếm láp kem ly vừa nghĩ xem làm thế nào để được hời.
Bị cô nhóc quậy phá, Wendy cũng tính toán cho mình. Gần như ngày nào cô cũng hoàn thành chỉ tiêu vượt mức: “Như vậy hôm nay ăn vị dây tây và vani, ngày mai ăn vị dâu tây và sô cô la, vị vani có thể ăn cùng với Carla. Ngày mai có thể ăn cùng với Perona vị sô cô la…”
Wendy hiền lành có đồ ăn ngon sẽ không độc chiếm, luôn thích chia sẻ với các đồng bạn nhỏ của mình.
“Bây giờ không phải là lúc chia kem ly, Artoria mau tới cầm lái, nhỡ đụng phải núi thì nguy to.” Trương Đạt Dã đọc trong manga, băng Mũ Rơm tiến vào kênh đào hết sức mạo hiểm, không thể khống chế được bánh lái, cuối cùng thậm chí còn gãy luôn bánh lái, phải dựa vào bong bóng cao su của Luffy mới có thể thành công đi qua.
Artoria mỗi tay cầm một ly kem nên hơi khó xử, cô cảm thấy ăn xong rồi đi cũng được.
Trương Đạt Dã khoác vai Artoria rồi đẩy cô vào vị trí lái thuyền: “Tôi có thể ăn kem ly giúp cô nhưng không thể cầm lái thay cho cô được.”
Tài liệu có viết núi Nghịch Đảo có thể xem như một hòn đảo mùa đông, Trương Đạt Dã cảm giác không khí hơi lạnh rồi…
Núi Đảo Nghịch cao vút chọc trời, sóng biển vỗ Lục Địa Đỏ. So với Lục Địa Đỏ rộng lớn và biển khơi thì con kênh trên sườn núi chẳng khác nào dòng suối nhỏ, còn Hope đang ở cạnh Lục Địa Đỏ thì càng là bé xinh không đáng kể.
Artoria mặc một bộ áo khoác màu trắng, đeo khăn quàng màu xanh da trời. Khí hậu núi Đảo Nghịch giống với đảo mùa đông, phải tôn trọng nó một tí. Nhưng nhìn trang phục này làm Trương Đạt Dã rất muốn khoác thêm cho cô một cái chăn mỏng xanh lam viền trắng.
“Ào, rào rạt!” Sharkler trồi lên khỏi mặt nước, nhảy đánh phịch lên boong: "Đường thuyền chính xác không sai, đầu tiên rẽ hết tốc lực sang trái!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận