One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 367: Bữa tối ồn ào (1)

Chương 367: Bữa tối ồn ào (1)
Nếu không phải khoảng thời gian gần đây, mọi người nhiệt tình chỉ dạy Perona đủ loại phép lịch sự thì có lẽ cô nhóc đã mất bình tĩnh rồi.
Sống ở một nơi đơn sơ như thế này, ông lại có thể nỗ lực làm việc mười năm để cứu thành phố Thất Thủy và chế tạo ra tàu hỏa biển, tinh thần phấn đấu trong gian khổ của ông khiến mọi người vô cùng khâm phục.
Bọn họ đã làm tốt công tác chuẩn bị tinh thần, quyết định rằng dù điều kiện bên trong có tệ đến đâu thì cũng sẽ không có tỏ ra bất mãn chút nào.
Nhưng sự thật đã chứng minh rằng bọn họ vẫn quá ngây thơ. Lúc trước, khi còn ở Sabaody, chú Goodman có thể dành ra vài tiếng đồng hồ để giúp bọn họ mở rộng căn phòng và thuận tiện trang trí đơn giản cho nó nữa. Sao chỗ ở của ba người thợ mộc hàng đầu thế giới đương thời lại có thể kém được chứ.
Nhà kho lớn rộng rãi cho bọn họ có đủ không gian để phát huy tay nghề, ngoại trừ phòng của mỗi người ra thì các phòng khác như: phòng khách, phòng bếp, phòng vệ sinh đều đầy đủ mọi thứ, tất cả đồ dùng trong nhà đều do ba người bọn họ đích thân làm ra.
Mặc dù không có lối trang trí lộng lẫy nhưng tay nghề khéo léo của ba người đã giải thích một cách sinh động cái gì xưng là giản dị mà không đơn giản.
Vì trước đây trong nhà chưa bao giờ có nhiều khách đến như vậy nên bàn ăn hơi nhỏ, ghế cũng thiếu, ba người bọn họ đang lấy vật liệu ở ngoài, đóng một cái bàn ăn rộng hơn và tám chiếc ghế trong vòng năm phút.
Đồng thời, những thứ này được đảm bảo làm thật chắc chắn, ngay cả người cá Tom nặng vài trăm cân ngồi lên cũng không bị vỡ thành từng mảnh.
Trong quá trình đó, bởi vì Perona thì thầm loại ghế này không có gì đặc sắc cả, cô nhóc thích ghế kiểu này kiểu kia. Iceburg nghe được thì không nói hai lời làm riêng cho nhóc một cái ghế với tựa lưng cao và tay vịn như những chiếc ghế trong lâu đài Châu Âu.
Perona sửng sốt: “Giỏi… giỏi quá đi.”
Trương Đạt Dã khỏ nhẹ vào đầu Perona: “Không được tùy tiện gây thêm phiền phức cho người khác.”
“Vâng.” Perona ngoan ngoãn gật đầu, chờ Trương Đạt Dã quay người đi thì lại làm mặt quỷ sau lưng cậu, bắt chước ra vài phần tinh túy ngứa đòn khi Tom làm mặt quỷ.
Sau khi chuyển bàn ghế đã làm xong vào trong phòng khách, Kokoro bưng trà lên rồi đi chuẩn bị bữa tối. Trương Đạt Dã kể lại những chuyện đã xảy ra ở đảo Người Cá cách đây không lâu cho người cá Tom nghe.
“Hóa ra trên đảo có thêm một vị công chúa, cô bé tên là Shirahoshi à? Không ngờ Thiên Long Nhân mất tích cách đây không lâu lại là đến đảo Người Cá. Những năm này đúng là đã xảy ra khá nhiều chuyện nhỉ.” Người Cá Tom mỉm cười.
Trương Đạt Dã hỏi: “Bao năm nay ngài chưa về đó à?”
Iceburg giải thích: “Thầy Tom đã dồn toàn bộ sức lực và tâm huyết cho tàu hỏa biển suốt mười năm qua, không có thời gian để về.”
Shirahoshi mới 6 tuổi, còn người cá Tom đã 10 năm chưa về rồi, ông không biết chuyện cũng rất bình thường.
Nghĩ mà xem, người cá Tom vẫn bị coi là tội phạm, nếu tự ý quay lại đảo Người Cá có lẽ còn khiến người khác cho rằng ông sợ tội bỏ trốn.
“Tahahaha, vài ngày nữa tôi có thể trở về rồi.” Người cá Tom cười lớn: “Kokoro cũng muốn về thăm đảo Người Cá.”
“Hả?” Thụy Manh Manh ngạc nhiên: “Quý bà Kokoro cũng là người cá ạ?”
Người Cá Tom trả lời: “Không phải, cô ấy là nhân ngư.”
“Cái - cái gì cơ?” Brook kinh ngạc như thể phát hiện được vùng đất mới: “Ngài nói dối phải không? Tiểu thư Kokoro là nhân ngư ư? Nhưng rõ ràng là cô ấy đi bằng chân cơ mà.”
Hình như một ông già ở độ tuổi bảy tám mươi gọi người ở độ tuổi năm sáu mươi tuổi như Kokoro là tiểu thư cũng bình thường thôi.
Sau đó, Brook đã học được kiến thức mới: sau khi nhân ngư nữ đến tuổi 30, đuôi cá của họ sẽ tách ra và có thể đi lại trên mặt đất như người bình thường.
“Yohohohoho ~, nếu nói như vậy thì thói quen ăn mặc của các quý cô nhân ngư cũng giống như con người nhỉ.” Brook chỉnh lại nơ cổ, đứng dậy và đi về phía bếp: “Tiểu thư Kokoro, cô có thể cho tôi xem qu…”
Trương Đạt Dã hạ gục Brook bằng một cú đấm: “Khi nào thì chú mới thay đổi được thói hư hỏng này của mình hả, đồ đầu lâu háo sắc!”
Brook ôm mặt ngồi dậy: “Đừng làm thế mà cậu Đạt Dã, hiếm khi gặp được tiểu thư nhân ngư, xin hãy để tôi thực hiện ước mơ của mình!”
Trong bếp, Kokoro nghe thấy tiếng Brook gọi mình, bà ló đầu ra: “Có chuyện gì thế?”
“Tôi…”
“Nắm đấm đập tan tình bạn!” Trước khi Brook kịp nói hết câu, Trương Đạt Dã lại đấm vào mặt hắn lần nữa: “Tới làm thịt ông chú phụ tôi! Tôi không tin mình không thể uốn nắn được cái tên biến thái chết tiệt này!”
“Giáo dục kẻ biến thái là trách nhiệm của mọi người.” Diệp Ngôn là người hưởng ứng đầu tiên, nâng chân lên: “Chà đạp chính nghĩa!”
Tom theo sát phía sau và tặng cho Brook một bộ quyền meo meo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận