One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 550: Trong khi tặng quà, get kỹ năng mới √ (2)

Chương 550: Trong khi tặng quà, get kỹ năng mới √ (2)
Wendy và Carla khá mong chờ những món quà Giáng Sinh, đầu giường treo hai chiếc tất một lớn một nhỏ… Tất Wendy treo là loại tất đen thông thường, còn của Carla… trông giống phần găng ngón tay bị cắt ra từ cái găng tay vậy.
Trương Đạt Dã đặt gọn hai hộp quà một lớn một nhỏ rồi gọi Diệp Ngôn cùng rời đi.
Quà tặng cho Carla là một chiếc nơ bướm bằng lụa, loại cô mèo thường dùng để trang trí cho chiếc đuôi của mình, cảm giác giống như một chiếc kẹp tóc với cô bé.
Còn của Wendy là một chiếc váy giống hệt cái mà cô mặc khi mới đến đây. Chiếc váy kia đã bị hư hỏng nặng trong trận chiến nên Wendy giặt sạch và cất nó đi, mỗi khi nhớ đến những đồng bạn trong hội, Wendy sẽ lấy nó ra và ngắm nghía, sau đó xốc lại tinh thần và luyện tập thật chăm chỉ.
Ban đầu Trương Đạt Dã lo lắng Wendy không thể thích nghi được với cuộc sống ở đây nên len lén hỏi thăm Carla và nghe được chuyện này, sau đó cậu đặt làm một chiếc ở vương quốc Goa, chờ đến hôm nay có cơ hội để tặng cô bé.
Rời khỏi phòng Wendy, đi ngược về phía cầu thang, bên cạnh là phòng của Artoria. Lần này bọn họ không dùng Cờ yêu để dò đường nữa, Trương Đạt Dã cảm thấy có dò đường hay không dò đường thì chắc chắn bọn họ sẽ bị phát hiện nên dứt lXouḌ bỏ qua luôn bước này.
Trương Đạt Dã cân nhắc một giây xem nên xử trí thế nào để không quá xấu hổ nếu bị Artoria vạch trần ngay tại chỗ, sau đó cậu hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa ra.
Trương Đạt Dã chỉ từng vào phòng Artoria một lần khi chuyển nhà từ quán rượu lên thuyền, sau đó cùng lắm là tới gõ cửa tìm cô chứ không bước vào trong nữa.
Căn phòng vẫn đơn giản như trong trí nhớ của cậu, mỗi lần bọn họ nói về việc mua một số đồ trang trí hay vật dụng cho phòng của cô thì Artoria luôn bảo đưa tiền cho cô để cô tự chọn… Chẳng qua đến cùng thì số tiền đó đều được dùng để lấp đầy cái bụng của cô.
Thế là đồ trang trí duy nhất trong cả căn phòng bây giờ chính là con gấu nhồi bông mà Perona tặng cô cùng với hai chậu cây xanh đặt cạnh cửa sổ.
Đồ dùng trong phòng ngoại trừ tủ quần áo và giá giày ra thì còn có bàn trang điểm, Trương Đạt Dã đã từng nhìn thấy dáng vẻ Artoria ngồi trước gương tự tết tóc cho mình, cảnh tượng đó nếu nhất định phải để cậu hình dung thì chỉ có thể nói là… đẹp như tranh vẽ.
Hiện tại, Artoria đẹp như tranh vẽ đang mặc một bộ đồ ngủ hình chú sư tử nhỏ dễ thương nằm ngủ trên giường, chỏm tóc ngố trên đầu nghịch ngợm ló ra khỏi chiếc mũ trùm đầu sư tử, không hiểu nguyên lý thế nào luôn.
Trương Đạt Dã cúi xuống lấy một hộp quà cao nửa mét từ trong túi ra và nhẹ nhàng đặt nó bên cạnh giường, khi thấy Artoria không có ý định ngồi bật dậy, cậu thầm thở phào nhẹ nhõm.
Có điều khi cậu đứng thẳng lên thì lại thấy cọng tóc ngố trên đầu Artoria động đậy: ‘Bà chị của tôi đỉnh ghê, cọng tóc này của chị cũng biết tự suy nghĩ rồi à?’
Bị Trương Đạt Dã nhìn chằm chằm như thế, lông mi Artoria run lên nhưng cuối cùng cô vẫn không mở mắt ra.
Trương Đạt Dã đã sáng suốt lựa chọn làm như không thấy, quay người bỏ đi như chưa hề bị bại lộ.
Khi cửa đóng lại, một chú sư tử nhỏ vén chăn lên, mở hộp quà ra, hạnh phúc nhét từng món đồ ăn vặt vào miệng.
“Không bị lộ chứ?” Diệp Ngôn không đi theo mà chỉ đợi ở trước cửa, vì cậu ta không nghe thấy tiếng Trương Đạt Dã và Artoria nói chuyện nên tưởng mọi chuyện đều thuận lợi.
Trương Đạt Dã bất lực nói: “Bị lộ rồi nhưng cũng không phải hoàn toàn bị lộ, cứ coi như không lộ đi.”
Trương Đạt Dã nghĩ tới nghĩ lui, Artoria không hề quan tâm đến những thứ như quần áo hay trang sức, món quà khiến cô ấy hạnh phúc nhất vẫn phải là thứ gì đó ngon lành. Chỉ là việc tặng món quà như thế này có một nhược điểm rất lớn… Cậu cá rằng món quà của Artoria sẽ không tồn tại qua nổi đêm nay.
“Được rồi, tiếp theo là Tom.” Trương Đạt Dã đẩy hé cửa phòng mình ra và cùng Diệp Ngôn thò đầu vào, chỗ khe cửa có một cái đầu ông già Noel và một cái đầu tuần lộc, trông rất thú vị.
Tom vẫn đeo bịt tai cách âm, chăn bông không có dấu hiệu bị vén lên. Trương Đạt Dã nhẹ nhàng đặt hộp quà nhỏ vào chiếc tất treo trên ổ của Tom.
Sau khi đặt quà xong, cậu không nhịn được xoa đầu Tom rồi rón rén rời khỏi phòng và đóng cửa lại. Đã thế còn thò tay qua khe cửa y như Tom, chốt cửa lại từ bên trong một cách không khoa học.
“Xong rồi!” Trương Đạt Dã mỉm cười sung sướng, có thể lưu lại những kỷ niệm thú vị cho mọi người là chuyện rất đáng vui vẻ.
Nhưng Diệp Ngôn lại nhìn Trương Đạt Dã như nhìn tên ngốc: “Tôi hiểu đạo lý nhưng sao anh lại phải nhốt mình ở bên ngoài vậy?”
Trương Đạt Dã đang cởi bộ trang phục ông già Noel, nghe Diệp Ngôn nói vậy thì ngơ ra: “... Thực hiện quá trình này nhiều lần nên bị liệu rồi. Ngôn ca, bảo Cờ yêu đi vào mở cửa cho tôi nhé.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận