One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 562: Cảm ơn đại thần Buggy thưởng bản đồ kho báu (2)

Chương 562: Cảm ơn đại thần Buggy thưởng bản đồ kho báu (2)
Chúng hải tặc ở cửa đang vẫy tay đưa tiễn đám người xem này cũng rất lưu luyến. Hôm nay là ngày bọn chúng nhận được tiếng hoan hô và reo hò nhiều nhất, có vài tên đa cảm còn đứng lau nước mắt.
"Thuyền trưởng, mai chúng ta lại biểu diễn một lần đi!" Thuần thú sư Mohji cắn khăn tay, lệ rơi đầy mặt.
"Được thôi, hiếm thấy gặp được người xem nhiệt tình như vậy..." Buggy vô thức trả lời, sau đó lại chợt thay đổi vẻ mặt, gào ầm lên: "Diễn cái con khỉ! Chúng ta là hải tặc! Hải tặc đấy!"
Răng rắc, tiếng còng tay khép lại vang lên. Vẻ mặt Buggy đọng lại, nghi hoặc hỏi: "Làm gì đấy?"
"Ngài bị bắt, ngài hải tặc ạ." Trương Đạt Dã vô tình nói: "Xem biểu diễn xong mà suýt nữa quên mấy anh là hải tặc luôn. Cảm ơn đã nhắc tôi nhé."
Buggy gầm lên: "Quá hèn hạ! Rõ ràng vừa rồi còn vỗ tay vì tôi, tại sao lúc này có thể làm ra hành vi như vậy!"
Đám đàn em của Buggy cũng phỉ nhổ: "Quá hèn hạ!"
"Im miệng!" Trương Đạt Dã kêu lên, sau đó dùng 3 giây nhớ lại lối tư duy của đám hải tặc ở thế giới này. Cậu trưng ra vẻ mặt ‘bi thống’:
"Thật không dám giấu giếm, trải qua thời gian ở chung ngắn ngủi, tôi đã coi các anh là tri kỷ rồi. Nhưng! Tôi cũng có lập trường của mình. Là một thợ săn tiền thưởng, tôi không thể bỏ qua hải tặc các anh được!"
Buggy nhăn nhó, nhe răng gầm thét: "Ai tin hả!"
Nhưng mấy tên lâu la lập tức đứng ra nói: "Nếu là vấn đề lập trường thì đúng là không còn cách nào khác. Thuyền trưởng Buggy, chúng ta không thể làm khó tri kỷ của ngài được!"
"Tụi bay bị đần đấy à!" Buggy tức đến mức muốn đánh người.
"Tôi biết tạm thời anh khó mà chấp nhận được nhưng xin hãy tin tôi. Tôi còn đau khổ hơn anh nhiều. Trên đời này còn chuyện gì đau đớn hơn tự tay dẫn độ tri kỷ của mình cơ chứ? Buggy à!" Trương Đạt Dã nuốt nước miếng, bổ sung thêm: "Tuy rằng vị tri kỷ này trị giá 1000 vạn cũng không thể đền bù tổn thương tâm hồn của tôi!"
"Hóa ra nội tâm cậu Đạt Dã đau khổ đến vậy sao? Tình bạn giữa hai người đàn ông nhiều khi đều là thân bất do kỷ! Hức hu hu..." Chúng hải tặc cảm động phát khóc.
Buggy hô: "Thân bất do kỷ cái cục cức! Đám khốn kiếp này muốn kiếm tiền thưởng của tao thì có!"
"Nếu nói như thế có thể khiến lòng anh dễ chịu hơn thì tôi xin nhận đấy. Tôi chỉ muốn kiếm tiền thưởng của anh thôi." Trương Đạt Dã cười cợt nhả với Buggy, sau đó quay đầu u buồn đối mặt các hải tặc còn lại:
"Vì không muốn tri kỷ Buggy của tôi bị bắt nạt trong nhà giam, tôi chỉ đành rưng rưng bắt cả các anh lại. Không, ý tôi là… xin các anh hãy chăm sóc kỹ càng cho Buggy!"
"Xin yên tâm giao cho chúng tôi, cậu Đạt Dã!" Vì không muốn thuyền trưởng và cậu Đạt Dã khó xử, chúng hải tặc tự động trói lẫn nhau.
Chỉ có Cabaji và Mohji hơi có tí đầu óc, nhưng vừa thấy Thụy Manh Manh sờ chuôi kiếm là cả hai đều đàng hoàng, dứt khoát cũng để Richie trói mình lại. Đúng vậy, sư tử Richie biết dùng sợi dây, còn biết thắt nút.
"Đám tụi bay… Ưm ư ư…"
Trương Đạt Dã tiện tay xé một miếng áo Buggy nhét vào miệng hắn, lấy còng tay Hải Lâu Thạch còng nốt cái tay còn lại của hắn.
Để hai con Cờ yêu ở trong lều trông coi, Trương Đạt Dã ra ngoài lều liên lạc hải quân tới tiếp nhận, đặc biệt nói rõ Buggy là năng lực giả trái ác quỷ, bảo bọn họ chuẩn bị sẵn còng tay Hải Lâu Thạch.
Cơ bản thì vài chi bộ hải quân nhỏ ở biển Đông đều không có thứ này, cuối cùng vẫn cần điều động hải quân từ thị trấn Logue tới tiếp nhận, xin nhờ bọn họ giúp đỡ trông coi hai ngày.
Trương Đạt Dã đương nhiên không từ chối. Đằng nào thì mai cũng phải đi săn, tìm đầu mối và mua nguyên liệu nấu ăn, không vội.
Thấy Trương Đạt Dã cúp điện thoại, Brook nói: "Hóa ra lúc bắt băng hải tặc này nội tâm cậu Đạt Dã đau khổ như thế à? Có muốn nghe một bài nhạc thư giãn tâm tình không?"
Trương Đạt Dã bất đắc dĩ: "À... Không phải, tôi thuận miệng bịa chuyện chọc bọn họ thôi. Chú đừng tin chứ!"
"Hả? Lừa người ta á?" Brook khiếp sợ bưng mặt: "Cậu Đạt Dã quá đáng ghê!"
Trương Đạt Dã buồn bực: "Không phải đâu. Cái loại người hở ra là dùng pháo nổ thôn làng, thị trấn như thế, sao chú lại cảm thấy tôi có thể ‘vừa gặp như đã quen từ lâu’ chứ hả? Tôi chỉnh đốn đám giết người không chớp mắt này một tí mà thành quá đáng à?"
"Bởi vì..." Brook câm nín. Hình như không phản bác được thật.
Dùng lời của Robin mà nói, hành vi của Trương Đạt Dã thuộc về trái với 'mỹ học của hải tặc' nên Brook mới vô thức cảm thấy không đúng.
Nhưng nghĩ kỹ thì lại cảm thấy không có vấn đề gì. Cái gọi là ‘sự lãng mạn của đàn ông’, ‘lực lượng tình bạn’ vân vân đều không nên gắn lên người kẻ như thế.
Người nhất trí với cách làm của Trương Đạt Dã nhất là Diệp Ngôn, cậu ta cực thích xoay cho kẻ địch không tìm ra Nam Bắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận