One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 264: Chẳng phải chủ nhân nên nấu cơm cho thú cưng à (2)

Chương 264: Chẳng phải chủ nhân nên nấu cơm cho thú cưng à (2)
Trương Đạt Dã đáp: "Được thì được, nhưng em dùng phòng bếp làm gì?"
"Em nấu cơm cho Papug. Thầy ấy là thú cưng của em, thích ăn nghêu em nấu. Nấu cơm cho thú cưng nhà mình là trách nhiệm của chủ nhân nha!" Keimi vừa nói vừa nhảy nhảy vào bếp.
Một giây sau đó, Trương Đạt Dã cảm nhận được Artoria, Thụy Manh Manh và Sharkler tặng cho mình những ánh mắt tràn đầy thâm ý. Nấu cơm cho thú cưng là trách nhiệm của chủ nhân, nhưng vị chủ nhân nào đó của quán rượu hình như vẫn luôn để mèo cưng nhà mình nấu cơm thì phải.
"Đừng có nhìn tôi như thế. Có phải tôi chưa nấu bao giờ đâu. Chẳng qua là Tom không thích ăn thôi!" Trương Đạt Dã khóc không ra nước mắt. Phải nói từ đâu bây giờ? Mèo nhà tôi nhìn đồ ăn tôi nấu, trở tay làm tám món một canh.
Artoria còn nhớ chuyện này, đó là đêm cô mới tới, giữa một bàn thức ăn ngon là một món vô cùng khác người. Nhưng cô cảm thấy cũng bình thường thôi, ít nhất còn ngon hơn khoai tây nghiền của Gawain.
Mọi người ngẫm lại tay nghề của Tom, nhao nhao bày tỏ có thể hiểu được hoàn cảnh lúng túng của Trương Đạt Dã.
Sau khi ăn uống no đủ, Trương Đạt Dã kêu gọi mọi người, chuẩn bị buôn bán.
"Có cần em tránh lên tầng trên không ạ?" Keimi còn nhớ lần trước tới quán rượu, cô nhóc tránh lên tầng trên chơi bài tây và cờ nhảy với Tom.
"Không cần, ngồi sau quầy rượu đi. Em và Papug có thể chơi bài và cờ máy bay với Artoria." Trương Đạt Dã cảm thấy bây giờ cũng không cần cẩn thận từng tí như trước nữa. Đến ghế vàng còn bày cho thiên hạ thấy rồi, thân phận của Keimi bại lộ cũng chẳng vấn đề gì.
Tí nữa Jinbe còn đến đây cơ mà, chẳng lẽ cũng giấu lên tầng trên?
Sharkler nhìn thoáng qua Trương Đạt Dã. Có phải sếp Đạt Dã hơi xấu bụng rồi không? Nghe xem cậu ấy đề cử hai trò chơi gì kìa? Muốn Keimi khóc về nhà à?
Có thể là mấy ngày trước nhổ lông dê hơi nhiều, bây giờ cũng chẳng có ai đến thử ngồi ghế gấp vàng nữa, nguồn thu nhập thêm thoáng cái ít hẳn.
Mọi người đều là mù quáng theo đám đông thể nghiệm một phen, sau đó nhanh chóng đánh mất hứng thú. Vàng bạc gì cũng là cái ghế thôi, ngồi một tí lại không trường sinh bất lão, giữ lại tiền uống rượu thì thực tế hơn nhiều.
Sharkler theo lệ tiến hành rà quét điện tử một hồi, chắc chắn không có nhân vật khả nghi thì ra sân luyện Karate người cá của mình. Khi nào bận quá hắn sẽ vào phụ một tay.
Keimi ngoan ngoãn ngồi sau quầy rượu đánh bài với Artoria, Tom và Papug, cũng thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, tò mò quan sát đủ kiểu khách hàng trong quán rượu.
"Cậu chủ quán, đứa bé tóc xanh kia là ai?"
"Cô bé là Keimi, có người bạn dẫn tới nhờ tôi chăm sóc một thời gian."
"Đáng yêu thật đấy. Keimi -chan, chú mời bé uống nước trái cây nhé?"
"Ông chú, dụ dỗ bé gái sẽ bị trời phạt đấy."
"Ai dụ dỗ hả! Chỉ là trông cô bé xấp xỉ con gái tôi, muốn giới thiệu cho hai đứa chơi với nhau thôi."
"Ông chú lôi thôi thế này còn có con gái cơ à?"
"Lời này quá đáng đấy nhé..."
Trương Đạt Dã thường xuyên sung sướng đấu võ mồm với khách quen.
...
"Keimi, em nói Papug là sư phụ của em nhỉ. Là như thế nào?" Trong lúc rảnh rỗi, Thụy Manh Manh hỏi.
"Bởi vì sau này em muốn trở thành nhà thiết kế thời trang giỏi nên muốn học tập Papug." Keimi có đặc điểm giống với đa số người, đó là khi nhắc đến ước mơ của mình thì cả người cứ như sáng lên.
"Nhà thiết kế à? Nghe rất đáng gờm." Đối với Thụy Manh Manh mà nói, nghề nghiệp như kiểu nhà thiết kế thời trang nghe rất sang chảnh: "Chị sẽ chờ được mặc quần áo do Keimi thiết kế nhé!"
"Hì hì, em sẽ cố gắng!" Keimi siết nắm tay rồi hỏi: "Chị Manh manh, ước mơ của chị là gì?"
Thụy Manh Manh giật mình: "Chị á? Chị..."
"Cô ấy muốn trở thành Siêu Thần Vương." Trương Đạt Dã xen vào: "Mà Siêu Thần Vương là gì?"
"Siêu Thần Vương là… Ờm… Không nói rõ được." Thụy Manh Manh phiền muộn nắm tóc: "Thật ra thì tôi chỉ muốn chứng minh với mọi người dù tôi nghèo, tôi ngốc, tôi học tập không giỏi, bỏ học, đi làm ở nhà hàng sẽ bị người bắt nạt, chẳng những bắt nạt tôi còn cảm thấy tôi vụng về, ngây ngốc đần độn… Nhưng tôi thật muốn làm ra chuyện khiến mọi người đều ca tụng."
Cô gái trông vô cùng mềm yếu này có ước mơ trở thành anh hùng ghim vào xương cốt.
"Nghe tuyệt quá đi." Thật ra thì Keimi mới là điển hình ngây ngô ngốc nghếch, chẳng qua không chịu bắt nạt thôi.
"Nói thì nói vậy, thật ra tôi cũng không biết nên làm thế nào. Dù sao bây giờ tôi chỉ nghe sếp chỉ huy." Thụy Manh Manh ngượng ngùng, chỉ là bây giờ ngày nào cũng đi theo Trương Đạt Dã bắt tội phạm, giải cứu nô lệ gì đó, ngược lại khá là phù hợp chí hướng của cô.
Keimi nghiêng đầu nhìn Trương Đạt Dã: "Ỏ? Thế anh Đạt Dã ước mơ gì ạ?"
"Nghe em hỏi thế mới thấy… hình như anh chẳng có ước mơ gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận