One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 288: Người mới (2)

Chương 288: Người mới (2)
"Hở?" Trương Đạt Dã giật mình, cậu nhớ cái trận đồ ma pháp này gần chết.
Tom đứng khựng lại, nó rất quen với thứ này, từ giờ chắc phải làm nhiều thêm một phần cơm rồi.
Artoria và Thụy Manh Manh cũng dừng bước, hai người họ cũng không phải lần đầu thấy trận đồ ma thuật: "Sắp có người mới tới à?"
Sharkler nói: "Nếu là đồng bạn thì tốt quá, vừa hay chúng ta hơi thiếu người, gác đêm cũng không tiện chia ca."
Ánh sáng tản đi, trong vị trí trận đồ ma pháp xuất hiện một... cây nấm?
Cây nấm cao cỡ một người, mũ nấm màu đỏ, thân nấm màu vàng, trông là biết không ăn được.
"Cái gì đây, nấm thành tinh à?" Thụy Manh Manh khó hiểu.
Tom tò mò chạy đến chọt chọt.
"Đừng nghịch, đây là hành vi nghệ thuật của tôi… ‘Nấm cô độc’." Chiếc nấm kia xoay người lại, lộ ra một gương mặt người khá là thanh thoát.
Tóc vàng nhạt, mắt cá chết trông lờ đờ không có tinh thần gì, bên dưới mắt trái có nốt ruồi lệ, nhắc tới hành vi nghệ thuật của mình còn có vẻ hơi kiêu ngạo.
Lúc này Trương Đạt Dã cũng thấy thông tin của cậu ta:
[Tên họ: Diệp Ngôn
Nick name: Người Cầm Canh, Cá Tạp, Kẻ Gõ Chiêng
Giới thiệu vắn tắt: Đến từ thế giới ‘Vương Bài Ngự Sử’, học sinh trung học Hạ Hầu ở Bạc Châu, thiên tài mạnh nhất đương thời của nhà họ Diệp - gia tộc Cầm Canh. Người này và tán tiên, người thủ mộ đương thời là tam đại Dạ Hành Ngự Sử của Dạ Bộ, chức trách là quản giáo yêu quái, tiến hành trừng phạt các yêu quái vi phạm giới luật.]
"Ối, sao mọi người tạo hình khoa trương thế?" Diệp Ngôn thấy dáng vẻ chật vật của đám Trương Đạt Dã, chú ý tới hiện tại đang ở trên thuyền thì đấm vào lòng bàn tay tỏ ý đã hiểu: "Chẳng lẽ mọi người cũng thích hành vi nghệ thuật? Để tôi đoán nhé, tên của nghệ thuật này chắc chắn là ‘thủy thủ mệt lử’! Đúng là hoàn hảo cả phong thái lẫn bề ngoài!"
Trương Đạt Dã câm nín, cậu từng đọc một ít ‘Vương Bài Ngự Sử’ rồi. Con người Diệp Ngôn lúc đánh nhau thì đáng tin đấy, nhưng hình như ngày thường chết mê chết mệt hành vi nghệ thuật bất thường thì phải? Dù sao thì trong mắt đa số người, nghệ thuật của Diệp Ngôn chỉ giống hóa trang kì dị thôi.
Về mặt tính cách... Tuy nói thế này không lịch sự cho lắm, nhưng chỉ có thể hình dung cậu ta bằng từ ‘buồn cười’. Ít ra thì nhìn bề ngoài là như thế.
Tốn chút thời gian giải thích cho Diệp Ngôn rõ ràng, nơi này là biển khơi thật, không phải hành vi nghệ thuật gì cả.
"Ra là thế. Nghĩa là mọi người đang trên đường vòng quanh thế giới, thậm chí vừa trải qua bão ấy hả?" Diệp Ngôn một tay xoa cằm: "Xem ra hình như tôi may thật đấy?"
"Cái thứ lén la lén lút này là cái gì? Cũng là Đạt Dã triệu hoán tới à?" Artoria hỏi. Lúc này dưới chân cô đạp lên một cái chiêng, tay phải nắm kiếm gác trên cổ một con quái vật màu xanh đậm.
"Hiểu lầm, hiểu lầm mà. Chủ nhân cứu mạng!" Quái vật nằm dưới đất sợ sệt cầu cứu Diệp Ngôn.
Trương Đạt Dã nhìn thoáng qua quái vật run lẩy bẩy: "Là Cờ yêu và Chiêng trấn hồn... nhỉ? Cái này phải hỏi Diệp Ngôn, cậu muốn làm gì thế?"
Cờ yêu là người làm cho Người Cầm Canh, nhẫn nhục chịu khó.
Chiêng trấn hồn là một trong các pháp khí đặc trưng của Người Cầm Canh, sau khi gõ lên là có thể khiến những người xung quanh đứng im, dù thực lực đối phương mạnh hơn mình nhiều thì vẫn có hiệu quả nhất định, chẳng qua mức độ đến đâu thì còn phải xem chênh lệch thực lực hai bên mới được.
Mà một trong những chiến thuật Diệp Ngôn thường dùng là bản thân hấp dẫn sự chú ý của kẻ địch, đồng thời ra lệnh cho Cờ yêu xách Chiêng trấn hồn len lén núp vào chỗ thích hợp, sau đó bất ngờ gõ vang Chiêng trấn hồn khống chế kẻ địch.
Khác với tán tiên Hoàng Hiểu Yên và người thủ mộ Tây Môn Quan Nhân chỉ biết dùng sức mạnh đánh nhau, đa số thời gian Diệp Ngôn đều chiến đấu bằng trí thông minh, lấy yếu thắng mạnh.
"Không ngờ đến thế giới khác mà còn có người hiểu rõ Người Cầm Canh như thế. Đó đúng là Cờ yêu của tôi. Tại vì tôi đi tới một hoàn cảnh xa lạ nên làm thêm chút chuẩn bị thôi, xin lỗi."
Diệp Ngôn giải thích với mọi người, thấy Artoria không có ý ra tay thì vẫy Cờ yêu: "Đều là người mình, về đây đã nào!"
Cờ yêu hóa thành một luồng ma trơi chui vào một lá cờ nhỏ sau lưng Diệp Ngôn.
Lá cờ hình tam giác, nền vàng diềm xanh, ở giữa có chữ Hồn màu đỏ, treo trên một cây kim loại mảnh. Sau lưng Diệp Ngôn có tổng cộng tám lá cờ như thế tung bay, xưng là Cờ quái vật vàng.
Tại gia tộc Người Cầm Canh, có khả năng tế ra bốn lá Cờ quái vật vàng đã có tư cách lưu danh sử xanh rồi, có thể tế ra tám lá Cờ quái vật vàng như Diệp Ngôn thì phải gọi là thiên tài mấy trăm năm khó gặp.
Nhưng mà nói thật, bộ dáng cắm đầy cờ sau lưng này của cậu ta giống lão tướng quân trong kịch vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận