One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 430: Chỉ một con mèo mà dám cướp đồ của ta? (2)

Chương 430: Chỉ một con mèo mà dám cướp đồ của ta? (2)
Chạy xong một vòng, Tom thì không giúp đỡ được miếng nào nhưng Scarlet đã thực sự ghi bàn được mấy chục mạng.
Cuối cùng, Tom không muốn chạy nữa nên giơ tay làm động tác tạm dừng.
Scarlet vô thức phanh gấp, để lại hai cái rãnh do dấu chân to cọ xát với mặt đất, cuối cùng vô tình vấp phải một hòn đá nhỏ, trượt thẳng tới trước mặt Tom, cái mặt to đùng của nó vừa vặn cao ngang Tom.
Tom dùng tay phải kéo chiếc găng tay trắng trên tay trái, muốn ném găng tay xuống trước mặt Scarlet như tỏ ý quyết đấu tay đôi.
Nhưng nó không cởi ra được, vừa buông nhẹ tay phải ra thì tay trái bật ra tát vào mặt Scarlet.
Scarlet lộ ra vẻ mặt tức giận, Tom cười ngại ngùng lùi về phía sau mấy bước bày tư thế quyền anh, nó cảm thấy như vậy thì đối phương cũng có thể hiểu được.
Quả nhiên, Scarlet đứng dậy, đấm mạnh vào lồng ngực và phát ra tiếng cười nhạo đầy nhân tính hóa.
Tom ngước nhìn con tinh tinh cao lớn thì bỗng nhiên lại muốn co giò bỏ chạy, chẳng qua nó chợt nhớ tới lời nhắc nhở của Trương Đạt Dã: ‘Có thể dùng súng, pháo, bom hoặc những thứ tương tự’.
Thế là Tom móc một quả bom đen thùi lùi ra, châm ngòi ném về phía Scarlet.
Scarlet bắt được quả bom, thấy ngòi nổ đang cháy thì sợ hết hồn, lập tức ném lại cho Tom.
Tom luống cuống tay chân bắt được, ném ngược về.
Scarlet hớt ha hớt hải bắt lấy, tiến lên hai bước nhét thẳng quả bom vào lòng Tom.
Tom lập tức nhét quả bom lại vào tay nó.
Hai con vật chuyền quả bom qua lại nhiều hiệp như đánh trống chuyền hoa.
Tom nảy ra ý tưởng, giật quả bom vừa nhét vào tay Scarlet về phía mình, còn làm bộ dạng khiêu khích.
Cơn tức giận của Scarlet lập tức dâng lên, chỉ là một con mèo mà dám cướp đồ của nó? Nó lập tức không nói không rằng giật lại quả bom.
Tom cướp quả bom lại một lần nữa, Scarlet tiếp tục giật lại…
Cuối cùng, Tom thấy ngòi nổ sắp cháy hết nên chủ động tỏ ra yếu đuối và bỏ đi trong trạng thái ‘xám xịt’.
Scarlet kiêu hãnh nâng quả bom lên, cẩn thận nhìn kỹ chiến lợi phẩm mà mình vừa cướp được.
Sau đó… “Bùm!”
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, cả hòn đảo cũng rung rinh theo.
Cả người Scarlet bị nổ cháy đen nằm dưới đất, há miệng hộc ra một ngụm khói đen, suy nghĩ cuối cùng trước khi bất tỉnh là: “Mình là đâu, mình đang ở ai, mình vừa… làm cái quái gì?
Tom phủi tay, cảm thấy sảng khoái.
Âm thanh to lớn thu hút sự chú ý của mọi người, đội quân mãnh thú bị tiêu diệt gần hết bắt đầu cảm thấy hoảng sợ.
Lão đại đã bị xử rồi, giờ chúng nên trả thù hay là bỏ chạy đây?
Bầy mãnh thú cảm giác tình cảm của chúng với lão đại này không sâu sắc lắm, chắc tại thuốc Shiki đang có lúc này chưa đạt tới trình độ mười năm sau nên đám động vật vẫn còn giữ được một chút lý trí, nhao nhao chọn cách quay đầu bỏ chạy.
Trương Đạt Dã và những người khác không ngăn cản hoặc là đuổi theo, một mặt là bọn họ không có mối thâm thù đại hận gì cả, mặt khác là vì trên đỉnh đầu có một kẻ tàn nhẫn hơn đã tới rồi.
Người đàn ông đỉnh đầu cắm cái bánh lái, mái tóc vàng dày không có gió thổi mà vẫn bay, vị trí hai chân bị thay bằng hai lưỡi kiếm sắc bén - Sư Tử Vàng đích thân tới rồi.
“Mấy người… còn đại náo đấy nhỉ, đám quỷ sứ!”
“Mối đe dọa từ sư tử: Đất cuốn!” (Shishi Odoshi: Chimaki)
(Shishi Odoshi: Chimaki)
Sư Tử Vàng cong bàn tay thành tư thế chộp, nắm chặt tay lật lên thật mạnh, mặt đất rung chuyển theo động tác của hắn.
Vô số đất đá từ mặt đất dâng lên cao như sóng biển, tụ lại thành tám đầu sư tử to như quả đồi vây quanh mọi người, há cái miệng rộng nhào xuống cắn.
Sư Tử Vàng tự tin quay đầu bay về phía lâu đài của mình, chỉ là vài con sâu cái kiến mà dám cả gan quấy rầy bữa tối quý giá của hắn.
Lúc này, Diệp Ngôn và hai Cờ yêu đang ngồi trên lưng Hỗn Độn thú nhưng kích thước của Hỗn Độn thú nhỏ hơn mấy cái đầu sư tử rất nhiều. Diệp Ngôn không nhịn được chửi thề:
“Khỉ gió, chỉ cần một cú lật tay là có thể dời núi lấp bể, biến thái quá đi! Cứ như đại năng thượng cổ không bằng?”
“Yohohoho… Lần này thật sự gặp phải đối thủ đáng gờm rồi.” Brook cười cũng không còn vui vẻ như trước nữa.
“Á! Cái gì thế này!” Tiếng hét chói tai của Perona phát ra từ trong loa phóng thanh của Cá mập khổng lồ, bây giờ ngay cả khi đang ở trong khoang điều khiển của Cá mập khổng lồ thì cô nhóc cũng không còn cảm giác an toàn nữa.
Sharkler không biết phải nói gì vào lúc này, Cá mập khổng lồ đã từng là niềm kiêu hãnh khi đối diện với mấy cái đầu sư tử này lại trông nhỏ bé đến như vậy.
Tom ôm chặt cổ Trương Đạt Dã run lẩy bẩy, lại là động đất lại là núi lở, thật đáng sợ.
Trương Đạt Dã đang cố gắng ghì Tom lại, nếu không dù cậu không hoảng hốt thì cũng sẽ bị Tom lây nhiễm, hoặc là toàn thân sẽ run lên theo Tom.
Bạn cần đăng nhập để bình luận