One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 440: Hậu táng quân đội bạn? Tập kích đại tướng thì có tội gì? (1)

Chương 440: Hậu táng quân đội bạn? Tập kích đại tướng thì có tội gì? (1)
Có người tát lên gáy người đang nói nhảm, khiển trách: “Đừng nói lời ngốc nghếch nữa. Đại nhân Shiki sẽ không thua đâu!”
“Đúng vậy, ngài là nhân vật có thể sánh ngang với Vua Hải Tặc, ngài nhất định sẽ thắng!”
“Đại nhân Shiki!”
Sự quyết đoán của người lãnh đạo rất dễ lây lan cảm xúc cho cấp dưới, cho nên những người giống như Sư Tử Vàng luôn không thiếu người theo.
Cho dù hắn bá đạo, cuồng vọng, dù nhiều lần hắn không coi mạng sống của cấp dưới ra gì cũng không quan trọng.
Bởi trong mắt rất nhiều người, đây mới là bộ dạng của một vị vua thật sự, một nhân vật lớn có thể xưng bá biển cả phải giống như thế.
Bọn họ cuồng nhiệt chạy từ nơi ẩn nấp hẻo lánh lên tầng cao nhất trong lâu đài, hò hét cổ vũ cho thuyền trưởng mà mình sùng bái, như thể dù họ có bị ảnh hưởng mà chết đi trong trận chiến đó cũng không thành vấn đề.

Vì nam châm không còn tác dụng nữa nên Trương Đạt Dã cất nó đi, những thứ bị hút bám vào lưng rơi rải rác khắp nơi. Cậu cẩn thận rút hai thanh kiếm bị kẹp dưới nách ra, trả lại cho Tom và Brook.
“Đây là cuồng bạo à? Cảm giác lực áp bách mạnh thật.” Trương Đạt Dã nhìn người đàn ông cầm song kiếm trong đang cất tiếng cười to kia. Hiện tại Sư Tử Vàng khác hẳn lúc ban đầu.
“Chỉ sợ đòn tấn công tiếp theo là đánh cược hết thảy, mọi người cẩn thận đừng để chết mất… À, tôi chết rồi, yohohoho~” Brook nghiêm túc đùa nhạt một câu không hề buồn cười chút nào.
“Perona có thể cho hắn một đòn không?” Diệp Ngôn hỏi, cậu ta không phải loại người sẽ ngoan ngoãn chờ đối thủ tung ra chiêu lớn.
“Đã thử rồi.” Sharkler nói: “Lúc Artoria và Thụy Manh Manh cùng tấn công Sư Tử Vàng thì Perona cũng ném Hollow tiêu cực ra. Bây giờ trạng thái của nhóc ấy không được ổn lắm, cứ lẩm bẩm ‘thật đáng sợ’ mãi.”
Đúng là Hollow tiêu cực khó có thể tác động đến một người như Sư Tử Vàng, Diệp Ngôn đành nói: “Vất vả cho nhóc ấy rồi.”
Diệp Ngôn lấy Chiêng trấn hồn ra: “Vậy tôi thử làm gián đoạn xem?”
Theo kinh nghiệm bẫy đồng đội nhiều lần của cậu ta, kỹ năng bị cắt ngang sẽ rất khó chịu, nghiêm trọng còn sẽ chịu phản phệ hộc máu, người bị trọng thương. Nếu nhân lúc ấy tập kích Sư Tử Vàng bất ngờ thì có khi sẽ xong chuyện luôn.
“Hay để tôi lên cho.” Artoria đứng dậy: “Dù khí thế của hắn đang trở nên mạnh mẽ không ngừng nhưng khí tức lại xói mòn rất nhanh. Đây có lẽ là chiêu cuối cùng của hắn. Tôi muốn đưa hắn kết cục mà kẻ mạnh xứng đáng nhận được.”
Trương Đạt Dã muốn nói đại hải tặc cỡ Sư Tử Vàng thì cứ chết là được, không cần phải chết có thể diện gì cả. Nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Artoria, Diệp Ngôn hỏi: “Cô có chắc muốn tiếp chiêu không, bây giờ trông hắn rất mạnh.”
Artoria gật đầu: “Giao cho tôi đi, nếu lo lắng thì mọi người nên trốn vào nơi an toàn trước đã.”
“Được rồi.” Trương Đạt Dã đồng ý rồi khoanh chân ngồi luôn xuống đất.
“Đạt Dã?”
“Làm gì có nơi nào an toàn hơn ở phía sau cô.” Trương Đạt Dã tóm cổ Tom ôm vào lòng.
Trên thế giới này, người có thể mang lại cảm giác an toàn nhất cho cậu chính là Tom và Artoria. Chỉ là ‘an toàn’ Tom mang đến cho cậu hơi bị khó đỡ, Artoria đáng tin cậy hơn nhiều.
Bây giờ trước người cậu có Artoria, trong lòng ngực có Tom, đây chính là trạng thái an toàn nhất thế giới (vững tin).
“Sếp nói đúng!” Thụy Manh Manh chạy tới ngồi bên cạnh Trương Đạt Dã.
Cá mập khổng lồ biến mất, Sharkler dẫn Perona bước tới: “Chừa một chỗ cho chúng tôi nữa.”
Diệp Ngôn gãi đầu: “Mọi người giữ tí thể diện cho Sư Tử Vàng được không? Ngồi thế để xếp chia phần à?”
Mồm thì nói thế còn chân thì sáp lại gần.
“Yoho, yohoho~ tiểu thư Artoria, tiểu thư Manh manh, sau khi xong chuyện liệu có thể cho phép kẻ hèn này…”
Mọi người đồng thanh hét lên: “Không được!”
“Yoho, yohoho, gay gắt quá zị, để tôi nói hết câu đã chứ…”
Kẻ biến thái như Brook rất ngứa đòn, Trương Đạt Dã dù bận vẫn không quên thêm buff cho Artoria:
“Cố lên, đánh xong chúng ta lên quân hạm ăn chực nhé. Nói thế nào cũng là đầu bếp tàu chiến nên tay nghề sẽ không kém chút nào đâu, thể lực cũng vậy.”
“Được đấy!” Artoria mỉm cười. Được người khác tin tưởng là một chuyện đáng để vui mừng. Cô quay người, nhấc kiếm lên, quyết không phụ sự tín nhiệm ấy.

“Jihahaha!” Shiki cười điên cuồng, nâng sư tử nước khổng lồ và sư tử đất khổng lồ bay lên cao rồi lao xuống, kèm theo lưỡi kiếm tia chớp màu đen như thể xẻ đôi bầu trời:
“Hải tặc mới là bá chủ của đại dương này, lũ quỷ nhỏ, đi chết đi!”
“Cuộc hành trình của bọn tôi vừa mới bắt đầu, chỉ có ông mới là người duy nhất sẽ thất bại!” Vô số điểm sáng vàng từ mọi hướng tụ tập tới trên kiếm của Artoria, ánh sáng chói lóa chiếu rọi cả bầu trời đêm.
Artoria đọc to từng chữ: “Ex-calibur!”
Trong khoảnh khắc, Trương Đạt Dã nhìn thấy một vệt sáng vàng lóe lên giữa hai người, ngưng tụ thành hình người. Loáng thoáng nhìn ra đối phương sở hữu gương mặt đểu cáng, biểu cảm có vẻ hơi hoảng hốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận