One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 253: Tôi ít đọc sách nhưng đi làm công nhiều, cậu không lừa được tôi (2)

Chương 253: Tôi ít đọc sách nhưng đi làm công nhiều, cậu không lừa được tôi (2)
Còn về việc đi ra ngoài chơi, vậy chắc chắn là mọi người đi chung mới vui chứ sao. Trương Đạt Dã cảm thấy, có khi bây giờ cậu nên gật đầu nói một câu: ‘Tôi coi mọi người như người nhà’ chăng?
Eo ~ buồn nôn quá, không nói ra được. Thế là Trương Đạt Dã nói: "Chuyện đó không tính là gì. Cô coi đấy là văn hóa doanh nghiệp là được."
Thụy Manh Manh phản bác: "Sếp ơi, tôi ít đọc sách nhưng làm công nhiều. Cậu không lừa được tôi. Văn hóa doanh nghiệp không phải là khẩu hiệu đứng ngoài cửa tiệm hô lên à? Đâu ra phát phúc lợi thật? Số lượng lại còn lớn vậy nữa chứ."
Có nha. Công ty của tổng giám đốc Bùi đấy thôi... Trương Đạt Dã rất muốn nói như thế.
Lúc này Sharkler đã xem hiểu chuyện gì xảy ra. Một người muốn cùng góp sức với mọi người, không muốn được đối xử khác biệt. Người còn lại muốn chăm sóc cho tình huống đặc thù của đối phương.
Thế là Sharkler đảo mắt một vòng: "Sếp Đạt Dã, tôi nghĩ đi nghĩ lại, cũng cảm thấy thật ra bàn chải đánh răng vàng tốt lắm, muốn giữ lại cho mình, không lấy ra nữa đâu. Thật ra chúng ta bắt mấy tên hải tặc xoay tiền cũng chẳng cần mấy chốc nữa."
Trương Đạt Dã kinh ngạc, sau đó thấy Sharkler nháy mắt với mình mới hiểu ra tâm trạng của Thụy Manh Manh bây giờ.
Lấy một cái ví dụ không phù hợp cho lắm. Giống như lớp học kêu gọi quyên góp cho vùng thiên tai vậy. Muốn quyên nhiều thì không có điều kiện, quyên ít lại cảm thấy không có thành ý, sợ mọi người hiểu lầm mình không muốn đóng góp.
Đúng là là làm khó tiến sĩ Kouenji còn đặc biệt thiết kế đủ loại trạng thái và động tác linh hoạt cho mắt của người máy. Trương Đạt Dã suy nghĩ bâng quơ xong thì thuận lời của hắn nói tới:
"Thế thì giữ đi. Thật ra tôi cũng không nỡ bán ghế gấp. Ít ra phải để tôi thử cầm nó đánh người xem cảm giác thế nào rồi tính tiếp."
Nói xong, Trương Đạt Dã mong đợi nhìn Artoria.
Artoria trông như không phản ứng kịp: "Tôi không sao thật mà. Bộ giáp vàng kia chẳng dùng làm gì cả. Xử lý thế nào cũng được."
Trương Đạt Dã đỡ trán. Sao bảo ‘Hoàng đế của ta không hiểu lòng người’ chỉ là cách nói thôi?
Cậu vội vàng bù lại cho cô: "Cô cũng giữ đi. Tôi thấy quà của cô được chế tác tinh tế nhất trong số quà của chúng ta. Chắc chắn tốn không ít tâm tư đâu. Nếu cứ thế bán qua tay thì đúng là có lỗi với Neptune."
Thụy Manh Manh còn chưa kịp nói thêm gì, Trương Đạt Dã chốt luôn: "Được rồi, quyết định như thế nhé. Quà của ai người nấy giữ, sáng mai tiếp tục kinh doanh quán rượu, thu thập tình báo, làm thêm thợ săn tiền thưởng kiếm tiền mua thuyền."
Nếu đã quyết định mở quán, vậy việc đầu tiên cần làm là đặt rượu, dù sao phần lớn số hàng dự trữ trước đó đã mang tặng cho Neptune rồi.
Hôm sau, trời vừa sáng Trương Đạt Dã đã gọi điện cho Gragas, nghĩ bụng mình cũng chưa gặp ông chú râu quai nón này mấy hôm nay rồi.
Năng suất làm việc của Gragas rất cao, trước giờ khai trương buổi trưa đã mang rượu tới.
“Lâu không gặp rồi nhỉ chàng trai trẻ, mấy ngày nay cậu chạy đi đâu chơi vậy?” Gragas nhiệt tình chào hỏi.
“Ha ha, nói ra có lẽ chú không tin đâu, chúng cháu tới đảo Người Cá.” Đây cũng không phải chuyện gì cần che giấu, cứ nói thẳng là được.
“Đảo Người Cá á?” Công nhân đang dỡ hàng phát ra tiếng bật thốt thán phục. Đối với người bình thường mà nói, đảo Người Cá là nơi chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Không phải cư dân nào sinh sống trên quần đảo Sabaody cũng có cơ hội đi tới hòn đảo mộng ảo kia.
Đúng vậy, mộng ảo. Dù họ căm ghét người cá, nhưng việc này không hề ảnh hưởng đến chuyện bọn họ mơ ước được nhìn thấy nhân ngư. Cứ tưởng tượng hình ảnh như thế này đi, mỹ nhân ngư xinh đẹp nhảy ra khỏi mặt nước, cuốn theo từng chuỗi giọt nước. Tia nắng chiếu xuống, giọt nước phản xạ ra ánh sáng chói mắt, mà thứ còn chói mắt hơn so với nước chính là khuôn mặt đẹp đẽ và dáng người uyển chuyển của mỹ nhân ngư…
Các công nhân ảo tưởng cảnh tượng bọn họ hằng mong ước, gương mặt vô thức đỏ bừng cả lên.
Khi họ đang định giơ tay ra chạm vào khung cảnh tuyệt vời trong mơ ấy thì Gragas chợt cho mỗi người một tát vào gáy: “Mấy thằng nhóc này, nghĩ lung tung cái gì vậy, mau đi làm việc!”
“Đau đau đau!”
“Sao lần nào ông chủ đánh cũng đau thế nhỉ?”
“Đó là mỹ nhân ngư đấy, là mơ ước của mọi người đàn ông.”
Mấy chàng trai trẻ bất mãn la hét.
Gragas đập tan ảo tưởng của họ: “Nghĩ thôi thì làm được gì? Các cậu đâu có gan để đi xuống biển sâu, hơn nữa nhân ngư cũng có người vừa già vừa xấu.”
Bọn họ lập tức vây quanh Trương Đạt Dã, lôi kéo quần áo của cậu từ đủ phía, gần như van nài: “Cậu Đạt Dã, xin hãy nói cho chúng tôi biết là không có kiểu nhân ngư kia đi!”
“À, có đấy.” Trương Đạt Dã là người thành thật.
Mấy người tức khắc quỳ rạp xuống, thất vọng đấm mặt đất: “Phì… Gớm quá, giấc mộng của chúng tôi…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận