One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 639: Làng Cocoyashi, đảo Conomi (2)

Chương 639: Làng Cocoyashi, đảo Conomi (2)
Nhóm người ở gần bờ biển nhận ra bọn họ đang gặp phải băng hải tặc hoàn toàn khác với trước đây, mất hồn mất vía nhìn cảnh sát trưởng Genzo.
Genzo chưa bao giờ thấy cảnh tượng như vậy, hắn cố giữ bình tĩnh và nói: "Tôi liên lạc với hải quân ngay đây, mọi người mau tìm chỗ trốn đi. Nếu bọn chúng đòi tiền thì cứ đưa cho chúng trước, giữ mạng quan trọng nhất. Trốn nhanh lên!”
Đây là quy trình hành động bình thường của người dân khi gặp hải tặc, tốt nhất là nên ẩn nấp để không bị phát hiện, nếu bị phát hiện thì cứ áp dụng của đi thay người và chờ hải quân đến giải cứu.
Khi gặp một hải tặc vừa muốn mưu tài lại còn muốn hại mệnh, dân chúng không còn cách nào khác mới lựa chọn liều mạng… Xác suất người dân bình thường có thể đánh bại được bọn hải tặc hung ác quá thấp.
Dân trong làng cuống cuồng hành động, chẳng qua đám hải tặc lần này di chuyển nhanh hơn họ nghĩ rất nhiều.
Tuy thuyền còn xa bờ nhưng con quái vật kéo thuyền đang lao thẳng tới như một mũi tên: “Bò… ò ò…”
Tiếng gầm dữ dội vang lên. Bò biển Momoo đứng trước mặt Arlong thì trông có vẻ đáng thương, yếu đuối và bất lực lắm. Vậy mà giờ đây lại há to miệng, nhe răng nanh rồi nhảy lên khỏi mặt biển, lao thẳng về phía những ngôi nhà trên bờ trước ánh nhìn kinh hoàng của dân làng.
“Rầm… Răng rắc răng rắc…”
Dân làng cảm thấy mặt đất dưới chân rung chuyển dữ dội, nguyên dãy nhà bị Momoo san thành đất bằng. Khi khói bụi tan đi, Momoo hung dữ nhìn chằm chằm con người bên cạnh.
“Nhà… nhà của tôi!” Hơn chục người quỳ dưới đất, vừa cảm thấy may mắn vì không có người ở bên trong lại vừa đau lòng vì tổn thất của mình.
Ngay sau đó, vài người đỏ mắt hét lên: “Pinkie! Pinkie vẫn còn ở trong nhà!”
“Toad!”
“Louis!”
Dân làng lần lượt hét lên tên của người thân, vợ, con hoặc anh em của họ. Những ai có người thân còn ở trong nhà lập tức cảm thấy trời sập, bị một con quái vật lớn như vậy san bằng trong phút chốc, vậy những người bên trong…
“Quái vật khốn kiếp!” Một số dân làng liều lĩnh xông tới trước, phớt lờ sự khác biệt về hình thể mà đấm đá túi bụi vào Momoo.
“Đừng làm điều ngu ngốc nữa! Loại quái vật đó, loại quái vật đó…” Genzo muốn nói rằng chúng ta còn chẳng to bằng một con mắt của nó, không thể đánh lại được. Nhưng nếu đặt mình vào vị trí của bọn họ thì có lẽ hắn cũng lao lên liều mạng nhỉ? Genzo siết chặt nắm đấm, lần này người tới rốt cuộc phải khủng bố nhường nào mới có thể ra lệnh cho con quái vật cỡ ấy?
Đúng như Genzo nghĩ, với Momoo mà nói, người thường đấm đá chẳng khác gì ruồi va vào người, đau thì chẳng đau đâu nhưng phiền chết đi được. Bò biển quét nhẹ cái đuôi khiến vài người bị hất bay ra và đụng vào nhà người khác.
“Mari!”
“Koopa!”
Dân làng vô thức hét tên của vài người nhưng bản thân lại không dám nhúc nhích thêm nữa. Genzo tái mặt sờ lên khẩu súng lục đeo trên thắt lưng, sợ là loại súng ngắn kiểu cũ này khó mà xuyên thủng da con quái vật được.
Chúng ta nên làm gì bây giờ?
Không chờ hắn suy nghĩ kỹ càng hơn, con thuyền của băng hải tặc Arlong cuối cùng cũng cập bến. Dẫn đầu là Arlong, theo sát là mấy thành viên cốt cán Kuroobi, Chew và Hatchan, sau đó nữa là những người cá có vẻ ngoài kỳ lạ lần lượt rời thuyền, mặt mày lộ ra nụ cười đắc ý.
“Đây rốt cuộc là…” Diễn biến của sự việc đã hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của dân làng.
“Đây là người cá! Giống với người cá Jinbe vừa được bổ nhiệm làm Thất Vũ Hải năm ngoái!” Vị bác sĩ già của làng giàu kinh nghiệm nhất lập tức nhận ra thân phận của đối phương: “Tại sao người cá ở Đại Hải Trình lại đến chỗ chúng ta!”
“Cái gì?” Tất cả mọi người đều có vẻ sốc, bao gồm cả Genzo.
Arlong sải bước đến gần dân làng, dang rộng vòng tay và lớn tiếng tuyên bố:
“Hỡi loài người ngu dốt và tầm thường! Từ nay trở đi, cái làng này, à không, cả hòn đảo này sẽ do bọn này cai trị!”
“Aaa!” Người cá đồng thanh gào thét.
Sắc mặt của dân làng vô cùng khó coi, chẳng qua họ vẫn chưa từ bỏ hy vọng hẳn. Genzo đã xin hải quân cứu viện, sẽ sớm ổn thôi phải không?
Arlong không quan tâm những người này nghĩ gì mà ra lệnh: “Dẫn toàn bộ người trong làng đến đây!”
“Vâng, đại ca Arlong!” Các người cá chia nhau hành động, tốn chút thời gian để ‘mời’ tất cả người còn ở trong nhà ra tới.
Mấy người vừa bị Momoo hất văng cũng bị lôi ra, ném xuống trước mặt bác sĩ già để chữa trị. Chỉ là trông dáng vẻ của bác sĩ già thì e rằng mấy người này lành ít dữ nhiều.
“Nghe kỹ đây! Cứ mỗi người lớn 10 vạn Belly, trẻ con 5 vạn Belly, những ai không có khả năng nộp tiền…” Arlong nở một nụ cười man rợ: “Giết!”
Đám người cá phân công nhau làm việc, vài tên đứng bao quanh phòng ngừa có người chạy trốn, mấy tên còn lại xách túi đựng tiền, lại thêm vài tên ghi chép.
Bạn cần đăng nhập để bình luận