One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 240: May mắn còn sống

Chương 240: May mắn còn sống
Nhưng Tom không phục, gặp được chuyện cảm thấy hứng thú thì sao có thể từ bỏ dễ dàng như vậy. Thế là nó móc sau lưng ra một quả bowling, ôm trước ngực để tăng sức nặng cho mình.
"Ai, sức nặng này cũng tạm được đấy, nặng thêm tí ti là vừa xinh." Cũng không biết bowling của Tom làm từ cái gì, sức nặng đảm bảo không giống bowling thông thường.
Còn chưa đủ? Tom nghẹo đầu, cất bowling đi, lại lục ra một thỏi sắt, vất vả giơ lên cao trên đỉnh đầu, nâng chân dẫm một cái.
"Á ~~~~ eo, eo, eo, eo của tao!" Trương Đạt Dã phát ra tiếng kêu thảm thiết, cảm giác xương hông gãy rồi.
Sau đó có tiếng ‘rắc’ vang lên, giữa cái giường lớn chất lượng cực tốt mà thành phố Long Cung chuẩn bị riêng cho khách quý bị đục thủng một lỗ hổng hình người, ga trải giường và chăn cũng bị Trương Đạt Dã và Tom kéo theo vào lỗ hổng.
Ba giây sau, Trương Đạt Dã và Tom cùng ló đầu ra khỏi cái lỗ, trố mắt nhìn nhau.
Trương Đạt Dã nhìn cái giường bừa bộn, không biết làm sao hỏi: "Tom này, mày vừa cầm cái gì thế?"
Tom phí sức lôi nén sắt trong hố ra cho cậu xem, còn nở nụ cười lấy lòng. Nó đã ý thức được mình phạm sai lầm.
Trên thỏi sắt viết rõ chữ '10T’, Trương Đạt Dã che mặt: "Bổn Trương hôm nay may mắn còn sống mà."
Cuối cùng là Tom cười làm lành sửa lại cái lỗ to giữa giường thì một người một mèo mới không đến nỗi nằm dưới đất.
Trương Đạt Dã cảm thấy nên nói cho Long Cung một tiếng, nếu không sau này bị phát hiện thì khó xử lắm. Nhưng vấn đề ở chỗ dù nói cho bọn họ thì cũng rất khó xử. Ai lại ngủ ra một cái lỗ hình người trên giường bao giờ? Bậy bạ!
...
Buổi tiệc hôm sau khá là phô trương, ngoại trừ đồ ăn thức uống trải dài không thấy cuối còn cố tình mời ca sĩ nổi danh nhất đảo Người Cá, dàn nhạc tốt nhất và nhóm múa đẹp nhất tới.
Mục đích tổ chức bữa tiệc lớn này ngoại trừ tiễn biệt ra thì có vẻ càng giống cách Neptune biểu đạt lòng biết ơn.
Jinbe và Keimi đều được mời tới, Wadatsumi không đi vào, bởi vì sảnh yến tiệc này còn chưa đủ lớn, dù sao ăn uống không thiếu phần của hắn là được. Cũng không biết bữa cơm này khiến bao nhiêu đầu bếp mệt đến nằm bẹp.
Chờ mọi người đều ngồi xuống chỗ của mình, Neptune vung tay lên, tiếng nhạc lập tức vang khắp toàn bộ sảnh, chúng nhân ngư nhảy múa, bầu không khí lập tức trở nên nhiệt liệt.
Khiêm tốn mà nhận xét, tài năng của dàn nhạc này cực cao, cộng hết mọi người lại là xấp xỉ bằng Tom nhà Trương Đạt Dã rồi.
Hình ảnh các nhân ngư nhảy múa càng là đẹp không sao tả xiết. Nếu nói có gì đáng tiếc thì là cái gì cần đều có, chỉ thiếu mỗi chân dài.
Dưới tình huống này, Trương Đạt Dã ít nhiều có thể hiểu được cảm xúc của người nói câu: "Đánh trận cả một đời, lại không thể hưởng thụ".
Tiệc tùng long trọng đến đâu cũng tới hồi kết thúc, rốt cuộc vẫn tới thời gian chia tay. Neptune gọi các binh lính mang vào từng khay được đậy bằng vải.
Khoảnh khắc nữ hoàng Otohime dẫn các con mở vải che, Trương Đạt Dã cảm thấy hai mắt mình suýt bị lóe mù… Vàng! Toàn bộ đều là vàng! Đã thế còn không phải vàng bình thường.
Ví dụ như đặt ở trước mặt Tom là một bức tượng Tom đứng chống nạnh, giống y hệt đúc.
Trước mặt Sharkler là một cái bàn chải đánh răng cỡ lớn bằng vàng.
Trước mặt Thụy Manh Manh là thanh kiếm vàng, chuôi kiếm đính đá quý.
Trước mặt Artoria là một món giáp vàng, kiểu dáng na ná bộ giáp bạc ánh xanh của cô.
Mà trước mặt Trương Đạt Dã… Là một cái ghế gấp vàng.
Cũng do hôm đó Neptune thấy Tom ôm vòng vàng Vander Decken ném tới, yêu thích không buông tay nên nghĩ ra quà tặng như vậy. Để tỏ lòng thành ý, hắn còn cố ý tìm Keimi, nghe ngóng sở thích của họ, sau đó mới để thợ kim hoàn tập trung chế tạo mấy món quà tặng này.
"Oa!" Thụy Manh Manh phát ra tiếng hô ngạc nhiên.
Tom trực tiếp hơn cô nhiều, nguyên con mèo đã nhào tới bức tượng điêu khắc giống hệt kia, lượn quanh trái phải, không ngừng quan sát.
Cũng chỉ Sharkler và Artoria còn giữ được bình tĩnh.
Trương Đạt Dã tạm thời không rảnh để bận tâm vì sao quà của mình lại là cái ghế gấp, chỉ gian nan nói: "Như vậy có phải quá quý trọng không? Không quá thích hợp đâu?"
Neptune không cảm thấy thế: "So với ân huệ của các vị với đảo Người Cá thì những thứ này còn xa không đủ biểu đạt lòng biết ơn của chúng tôi. Chỉ là trong lúc vội vàng không nghĩ ra được ý nào tốt hơn, hy vọng các vị đừng chê."
Nữ hoàng Otohime cũng nói: "Đối với chúng tôi mà nói, có kết bạn với các vị đáng quý hơn vàng bạc nhiều. Xin các vị đừng từ chối."
Trương Đạt Dã và nhóm đồng bạn nhìn nhau, cuối cùng nói: "Vậy thì cảm ơn ý tốt của mọi người."
Keimi đã biết trước rồi nên không bị đống vàng này dọa đến mức lộ ra vẻ mặt khoa trương. Chờ đám Trương Đạt Dã nhận quà xong, Keimi cũng dè dặt đưa ra quà của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận