One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 370: Găng tay trắng của Tom (1)

Chương 370: Găng tay trắng của Tom (1)
Trương Đạt Dã bàng hoàng, lý do thật nực cười, chẳng phải các người cố tình lái tàu hải tặc để chặn súng à? Sao nó lại thành mục tiêu tấn công chính rồi. Lại còn bày trò bồi thường tổn thất cho những người không bị tổn thất là bọn tôi, chỉ sợ đây chính là phí bịt miệng nhỉ?
Dù kết quả phiên tòa có vô lý đến đâu, nhưng vì thẩm phán đã tuyên án và đóng vụ án, mọi người chỉ có thể ra về có trật tự dưới sự nhắc nhở của các binh sĩ hải quân.
Sau đó, những người này sẽ nhanh chóng truyền tin khắp thành phố Thất Thủy, danh tiếng của phòng làm việc Tom tăng lên vùn vụt, còn tên trưởng quan ngu ngốc của CP5 làm ngộ thương người của mình sẽ trở thành trò cười của mọi người trong những lúc rảnh rỗi.
Lúc này, tâm trạng của Spandam cũng đang suy sụp, điều này khác với những gì đã thỏa thuận. Chẳng phải bọn họ đã đồng ý sẽ thả hắn ta ngay lập tức, sau đó tích lũy công tích và được thăng chức, tiếp tục mưu đồ bản thiết kế Pluton à?
Lão già thối tha này sao lại cố chấp như vậy, dám tranh cãi với Ngũ Lão Tinh chỉ vì một chuyện cỏn con? Nếu không nhờ Spandine dùng tính mạng để bảo vệ Spandam thì có lẽ hắn sẽ bị đưa đến Impel Down ngay lập tức, cả đời này đừng hòng ra khỏi đó.
Lúc này, phòng làm việc của Tom và đoàn lữ hành Hope vốn là các nạn nhân nán lại, được các binh sĩ dẫn đến phòng tiếp khách chờ vị thẩm phán già.
Không lâu sau, vị thẩm phán già thay bộ quần áo bình thường và đến gặp bọn họ.
Sau khi phán quyết xong vụ án này, dường như vị thẩm phán già trở nên già hơn rất nhiều so với hôm qua. Có lẽ là do niềm tin cả đời của ông đã bị phá vỡ, trong phút chốc ông mất đi nghị lực và tinh thần nên mới khiến người ta cảm thấy như vậy:
“Thật xin lỗi, tôi đã khiến các vị thất vọng. Vì một số lý do, tôi không thể đưa ra hình phạt thích đáng dành cho hắn ta.”
Mọi người không hề biết chuyện gì đã xảy ra sau khi bọn họ rời khỏi thuyền Tư Pháp vào hôm qua, nhưng bọn họ có thể nghe thấy sự bất lực và buồn bã trong lời nói của vị thẩm phán già, có lẽ việc khiến một vị thẩm phán như ông phải tuyên đọc sự thật mà bản thân biết rõ là bịa đặt là một chuyện rất đau khổ.
Người cá Tom cười thoải mái: “Tahahaha, việc ngài làm đã đủ nhiều rồi. Rất cảm ơn ngài vì phiên tòa mười năm trước!”
Trương Đạt Dã cũng an ủi ông: “Người dân thành phố Thất Thủy đều rất may mắn vì gặp được một vị thẩm phán như ngài.”
Suy cho cùng, Chính Phủ Thế Giới là một tổ chức phục vụ cho Thiên Long Nhân, muốn dựa vào bọn họ để tìm kiếm công lý tuyệt đối là điều không thể. Vị thẩm phán già này đã là một luồng gió mát trong số đó, không thể chỉ trích quá nặng nề với ông. Đừng nên chĩa súng vào người tốt.
Lão thẩm phán lắc đầu, cho dù những người trước mặt đều không so đo những chuyện này nhưng bản thân ông rất khó tha thứ cho mình, ông vẫy tay bảo hai binh sĩ đằng sau giao chiếc hộp trong tay cho người cá Tom và Trương Đạt Dã: “Đây là chút phí bồi thường cho các vị, hy vọng các vị sẽ không để bụng chuyện lần này.”
Khoản tiền đưa cho bọn họ và định mức bồi thường cho các binh sĩ hải quân thương vong nọ đều được vị thẩm phán già lấy từ kinh phí của CP5, đã gây ra họa lớn thì cũng phải mất chút “máu” chứ.
E rằng năm sau, toàn bộ CP5 sẽ sống trong những ngày tháng không vui vẻ gì, Ngũ Lão Tinh không quá để tâm đến chuyện nhỏ nhặt này, nếu không còn CP5 thì vẫn sẽ có CP123467890 thôi.
Trương Đạt Dã và người cá Tom đều không đếm xem mình nhận được bao nhiêu tiền, nhưng điều thú vị là phòng làm việc Tom bị tổn thất hơn 30 chiến hạm lại không nhận được nhiều tiền bồi thường như đoàn lữ hành Hope không bị thiệt hại gì.
“Ngoài ra, Chính Phủ Thế Giới đã yêu cầu tôi gửi lời mời đến các vị trong đoàn lữ hành Hope, nếu các vị đồng ý gia nhập hải quân hoặc CP thì nhất định họ sẽ giao cho các vị chức vụ thích hợp.”
Trương Đạt Dã cảm thấy thái độ của vị thẩm phán già khi đưa ra lời mời lần này khá giống với thiếu tá Kuro của văn phòng trao đổi tiền thưởng ở quần đảo Sabaody, cậu nói: “Chuyện này… câu trả lời của bọn tôi vẫn y như hôm qua.”
Vị thẩm phán già gật đầu, ông biết kết quả sẽ như vậy.
Đúng như những gì Trương Đạt Dã cảm nhận, lời mời hôm qua xuất phát từ ý tốt của cá nhân ông, còn lời mời hôm nay gọi là quy trình, hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao mà thôi.
Mọi người an ủi thẩm phán già thêm vài câu nữa rồi mới rời khỏi thuyền Tư Pháp.
“Chuẩn bị trở về thôi.” Vị thẩm phán già nhìn bọn họ rời đi rồi nói với binh sĩ ở bên cạnh.
Khi người binh sĩ nọ chạy đi truyền lệnh thì ông lặng lẽ quay người trở về phòng của mình, bóng dáng hơi cô đơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận