One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 400: Điều trị và tiến hóa (2)

Chương 400: Điều trị và tiến hóa (2)
Trương Đạt Dã nói: “Cô có thể đặt cho nó một cái tên, chẳng hạn như Lưỡi Kiếm Lưu Đày, Bạo Phong đại kiếm, hoặc là Lưỡi Kiếm Vô Tận…”
“Lấy tên Lưỡi Kiếm Lưu Đày đi! Tôi thích cái tên này!” Thụy Manh Manh có cảm tình đặc biệt với cái tên này.
“Cái này không quan trọng, cô thử xem có cảm giác đặc biệt gì không?”
“Được.” Thụy Manh Manh cầm kiếm lên, ánh mắt trở nên sắc bén.
“Dừng, dừng, dừng lại! Đừng chĩa kiếm về phía cột buồm!” Trương Đạt Dã kịp thời ngăn chặn hành vi dỡ nhà trước khi cô nàng ra tay. Khí thế của cô ban nãy hơi đáng sợ, lại còn chưa rõ uy lực của thứ này, dù khoảng cách đến cột buồm khá xa nhưng vẫn nguy hiểm lắm đấy.
“Mặt biển, dùng sức hướng về phía mặt biển kìa.”
“À ờ, được.” Thụy Manh Manh ngại ngùng gãi đầu, như thể nữ chiến thần mà Trương Đạt Dã vừa cảm giác được không phải là cô vậy.
Thụy Manh Manh điều chỉnh lại trạng thái, nhắm chuẩn vào mặt biển và vung kiếm thật mạnh: “Hây!”
Một luồng khí gợn gợn màu trắng mờ dập dờn loang ra trong không khí, tiếp đó là tiếng ầm vang nổi lên khi mặt biển nổ tung.
Cứ như có ai cho nổ bom trên biển vậy, một cột nước cao bắn lên thẳng đứng. Nếu bắt buộc phải mô tả kích thước của nó thì phải nói là cao hơn rất nhiều so với cột nước phát nổ khi thái tử Ma Ngang thu phục tiểu Đà Long ở sông Hắc Thủy.
Cả con thuyền Hope rung lắc dữ dội, ca cao nóng của Perona và hồng trà của Brook đổ tràn ra khắp sàn thuyền, chỉ có Artoria phản ứng đủ nhanh nên bảo vệ được ấm trà và đồ ăn vặt trước mặt mình.
Sharkler cuống cuồng chạy ra: “Sao đấy? Động đất hay là núi lửa đáy biển phun trào?”
Những người khác cũng hoảng hốt chạy tới để kiểm tra tình hình và thứ chào đón họ là một lượng lớn nước biển từ trên trời ập xuống mang theo nguyên đống hải sản lộn xộn.
“Có phải sức phá hoại hơi lố quá rồi không?” Trương Đạt Dã gần như chảy nước miếng vì hâm mộ, có kỹ năng này thì lo gì không có cá để ăn.
“Chuyện là Manh Manh vừa thử vũ khí mới nhận được nên chưa thể kiểm soát tốt sức mạnh của nó.” Trương Đạt Dã giải thích, sau đó quay sang nhìn Thụy Manh Manh: “Cô cảm thấy thế nào?”
“Tuyệt lắm luôn! Tôi cảm thấy thanh kiếm này giống như cánh tay của tôi vậy, nó có thể giải phóng sức mạnh trong cơ thể tôi ngay lập tức…” Thụy Manh Manh đang nói thì mặt chợt trắng bệch, loạng choạng ngã rầm xuống boong thuyền.
“Manh Manh!” *n
“Cô sao thế?” Mọi người ba chân bốn cẳng chạy lại đỡ cô.
“Ùng ục~” Gương mặt tái nhợt của Thụy Manh Manh hơi ửng đỏ: “Tôi không sao, hình như tôi dùng sức quá nhiều nên bây giờ rất đói.”
Mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, Artoria đưa bánh ngọt của mình cho Thụy Manh Manh: “Ăn cái này trước đi đã. Ơ, Tom đâu rồi?”
Sharkler trả lời: “Lúc sửa sàn thuyền xong thì Tom đi đuôi thuyền câu cá rồi. Lẽ ra ồn ào thế này thì nó cũng phải chạy lên đây mới đúng chứ nhỉ.”
“Chắc không phải nó lại câu được thứ gì kỳ lạ nên bị kéo đi rồi chứ?” Trương Đạt Dã vội chạy về phía đuôi thuyền.
Sau đó thấy một vật thể màu đỏ quấn chặt trên đầu Tom, mặc cho nó dùng tay kéo, dùng chân dẫm thế nào cũng không gỡ xuống được. Trông có vẻ nó bị một con bạch tuộc quấn lấy rồi.
Tom bất chấp, lùi về sau để lấy đà rồi bắt đầu chạy tới trước, có vẻ như nó muốn đập đầu vào cột buồm, định tổn thương địch 1000 tự tổn hại 800.
Trương Đạt Dã vội ôm Tom lên, chỉ vì một con bạch tuộc mà ngược đãi chính mình thì lỗ lắm: “Có chuyện gì thế?”
Tom ấm ức khoa chân múa tay giải thích nguyên nhân. Ý là nó đang ung dung câu cá ở đuôi thuyền thì một tiếng nổ bùm làm nó giật mình, lúc nó muốn chạy đi xem tình huống thì một quả bóng nước biển bọc con bạch tuộc rơi xuống đầu nó, làm thế nào cũng không gỡ ra được.
Trương Đạt Dã đã hiểu, ra là họa do Thụy Manh Manh gây ra. Không đúng, chính cậu là người đã bảo Thụy Manh Manh nhắm về phía mặt biển dùng hết sức, nhưng nếu không bảo cô ấy làm vậy thì e rằng chiếc thuyền này đã tan tành rồi.
Dù là họa do ai gây ra thì cuối kẻ tổn thương vẫn là Tom, Trương Đạt Dã áy náy rút con dao nhỏ ra và nói: “Lại đây, tao chặt hết xúc tu của con bạch tuộc này xem nó có chịu xuống hay không. Vừa hay chúng ta có thể thử làm món takoyaki.”
Tom và con bạch tuộc kỳ lạ trên đầu nó nhìn nhau, Tom nhanh chóng gật đầu, còn con bạch tuộc thì lắc đầu điên cuồng rất nhân tính hóa.
Trương Đạt Dã giơ dao lên: “Ở yên đó, đừng nhúc nhích.”
Tuy nhiên, cậu còn chưa kịp làm gì thì con bạch tuộc nhỏ đã hoảng sợ nhảy dựng lên, lảo đảo lắc lư chạy trở lại biển.
Tom mừng rỡ sờ đỉnh đầu, đồng thời hơi thất vọng, món takoyaki ngon lắm đấy.
“Chạy rồi thì thôi, ít nhiều cũng không nỡ hạ miệng với sinh vật có linh tính như vậy.” Trương Đạt Dã nói: “Đi thôi, chúng ta đi nấu ăn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận