One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 332: Một Thất Vũ Hải mất đi

Chương 332: Một Thất Vũ Hải mất đi
Thanh đao làm từ cái bóng vỡ vụn, biến thành vô số con dơi nhỏ nhào về phía mọi người. Lúc này Trương Đạt Dã cảm thấy chiếc ghế gấp của mình rất hữu dụng, có thể hạ gục vài con dơi chỉ bằng một cú quăng.
“Tuy hơi đau nhưng hình như chúng không làm tôi bị thương được.” Sharkler phát hiện những con dơi nhỏ này không cắn nổi “làn da” của hắn, lập tức vung tay đánh rụng hết bọn chúng.
Artoria mặc kệ đám dơi cắn xé áo giáp ma pháp của cô, tiếp tục vung kiếm vừa chém đầu đám dơi vừa nhanh chóng tiến về phía Moria.
Đàn dơi nhỏ bị tấn công, rơi rụng xuống đất giống như từng giọt mực rồi lại tụ tập lại với nhau, dần dần hợp thành một Moria màu đen.
Lúc này Artoria đã đến trước mặt Moria, một đường kiếm xẹt qua cơ thể của hắn.
“Chiến binh bóng tối!”
Kẻ Artoria chém trúng biến thành Moria màu đen, còn bản thân Moria di chuyển đến vị trí của cái bóng.
“Tốc độ của mày rất nhanh nhưng vô ích thôi, tao có thể tráo đổi vị trí với cái bóng của mình bất kỳ lúc nào.” Moria hét lên: “Kẻ cắt bóng, tấn công!”
Đây là phiên bản cấp thấp của Phi Lôi Thần thuật hay là thuật Thế Thân nhỉ? Trương Đạt Dã vô cùng ấn tượng với chiêu thức này, nếu sử dụng tốt thì nó sẽ trở thành chiêu thức thần kỳ của sát thủ Hokage thần thoại, tiếc rằng Moria chỉ mạnh hơn Hokage nhi đồng một chút xíu.
Trương Đạt Dã hô: “Diệp Ngôn, gõ chiêng đi.”
Coong!
Thật ra không cần Trương Đạt Dã nhắc nhở, ý thức chiến đấu của Diệp Ngôn vốn đã rất mạnh. Trong chớp mắt khi Trương Đạt Dã cất tiếng nói, cậu đã lập tức gõ Chiêng trấn hồn.
“Hửm?” Moria hoảng hốt: “Chuyện gì vậy? Cơ thể không động đậy được. Chẳng lẽ là năng lực giả? Mi chính là năng lực giả Kẻ Gõ Chiêng kia à?”
“Ông mới là Kẻ Gõ Chiêng.” Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay Diệp Ngôn nghe được cái danh xưng đầy tính miệt thị này. Cậu ném bay Chùy trấn hồn ra ngoài, mục tiêu là trán của Moria.
“Di chuyển, mau di chuyển!” Cơ thể Moria khẽ run lên muốn tránh thoát khỏi trói buộc. Cái chùy này có thể làm hắn bất động, có trời mới biết nếu bị nó nện trúng sẽ xảy ra chuyện gì.
Thật ra cũng không có gì to tát, trong trạng thái bình thường thì Diệp Ngôn ném chùy ra cũng chỉ tính như công kích vật lý thôi, uy lực không quá mạnh, trong lúc chiến đấu chính diện thậm chí nó còn không có tác dụng dừng thời gian.
Thế nhưng Moria không biết điều ấy, chỉ muốn né tránh đòn tấn công này. Trong tình thế cấp bách, hắn lại phát động Chiến binh bóng tối, thay đổi vị trí với cái bóng của mình: “Chỉ có thể khống chế tao mà không thể ngăn cản tao phát huy năng lực à? Thì ra là thế. Đây chính là nhược điểm của mi.”
“Đây đúng là chỗ thiếu sót của chiêng, có thể làm người ta bất động và tạo thành thương tổn nhưng lại không thể ngăn cản đối phương dựa vào ý niệm để điều khiển pháp khí hoặc năng lực.” Diệp Ngôn giải thích mà không hề lo lắng: “Nhưng tôi có đồng đội, ông thì không.”
“Khụ…” Moria chỉ thấy ánh kiếm lóe lên, trên người đau đớn, lúc này mới nhớ ra cái bóng của mình vẫn đang đứng trước mặt kiếm sĩ kia.
“Tao… Sao có thể như vậy… Tao còn chưa trở thành vua hải tặc… Đồng bạn của tao… Kaido…”
Moria chưa từng nghĩ rằng cuộc đời mình không chấm dứt vì bị hải quân đuổi bắt, cũng không chấm dứt trong trận chiến với băng hải tặc lớn nào đó mà là chết một cách không rõ ràng trong tay “con mồi” vốn tưởng rằng rất đỗi tầm thường.
Cơ thể khổng lồ cao gần bảy mét của hắn ngã xuống đất. Gecko Moria, hải tặc khét tiếng, một Thất Vũ Hải cứ như vậy mang theo “giấc mộng” xa vời không thể với tới kết thúc cuộc đời mình.
Khi Moria ngã xuống, vô số cái bóng thoát ra khỏi người đám zombie và bay lên không trung, vài cái rơi vào trong rừng rậm, bám vào người những ai đang ngất xỉu, vài cái khác lại bay về nơi xa hơn.
Trương Đạt Dã nhìn thoáng qua những cái bóng đang nhanh chóng bay đi: “Lần này không chỉ giải phóng những cái bóng của người vô tội mà còn giúp được rất nhiều tên cặn bã nữa nha.”
Hơn nửa những cái bóng mà Moria cướp đoạt đến từ các hải tặc. Ngay cả bây giờ, các thành viên hiệp hội người bị hại đang nằm trong rừng rậm cũng có hơn nửa là hải tặc. Để đám người ấy có cơ hội nhìn thấy ánh sáng mặt trời một lần nữa đúng là tội lỗi.
“Sau khi trải qua chuyện thế này chắc sẽ có không ít người cải tà quy chính, không thể vì kiêng kỵ một bộ phận người xấu mà bỏ qua không giải cứu những người tốt được.” Sharkler từng có quá khứ cải tà quy chính nên nghiêng về phương án cho những người kia một cơ hội nữa. Bọn họ mất đi cái bóng nên đã phải sống trong lo lắng và sợ hãi một khoảng thời gian dài, đây cũng coi như là trừng phạt rồi.
“Chắc thế, dù sao cũng đánh xong rồi, làm việc, làm việc nào.” Trương Đạt Dã cảm thấy cứ băn khoăn mãi về những việc này cũng vô ích, sau này bắt thêm mấy tên hải tặc để bù đắp nỗi áy náy trong lòng là được, hoặc là ngày mai tiến hành thẩm tra những người rời khỏi Thriller Bark.
Bạn cần đăng nhập để bình luận