One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 668: Cố gắng chút nữa sẽ có hi vọng (3)

Chương 668: Cố gắng chút nữa sẽ có hi vọng (3)
Anh xin em hãy sử dụng sự thông minh này vào chỗ đứng đắn chút đi! Sao những lúc như thế này đầu óc của em xoay chuyển nhanh thế hả?
Trương Đạt Dã bất lực nói: “Đây chỉ là ví von thôi, ý của anh là có thể phải cần chút kích thích mới có thể thật sự học được loại sức mạnh này. Cứ cho là anh để em giúp đỡ thì em có thể dùng một tay nhấc anh lên rồi dùng tay kia để đánh anh được à?”
Perona chống nạnh, vẻ mặt không phục: “Đừng có mà xem thường người khác, anh dám để em thử một lần không?”
Trương Đạt Dã nhìn tay chân nhỏ xíu của cô nhóc, qua loa lấy lệ: “Được, chỉ cần em có thể dùng một tay nhấc anh lên thì anh sẽ để em đánh một trận.”
“Anh tự nói đấy nhá!” Perona khí thế hùng hổ túm lấy quần áo Trương Đạt Dã, tay vừa dùng sức...
Vẻ mặt phấn khích trở nên cứng đờ, Perona phát hiện chiều cao của mình dường như không đủ, động tác ‘nhấc’ này áp dụng vào Trương Đạt Dã có độ khó quá lớn đối với cô nhóc.
“Hay là anh ngồi xuống nhé.” Trương Đạt Dã thật khéo chiều lòng người ngồi xếp bằng trên boong thuyền, bắt chước dáng vẻ cho tay này vào trong ống tay áo kia của người phương Bắc: “Xin bắt đầu màn biểu diễn của mình.”
Perona nghiến răng, túm lấy cổ áo của cậu kéo thật mạnh, Trương Đạt Dã vẫn không nhúc nhích tí nào, Perona không tin mình không làm được nên đổi sang túm cổ áo sau lưng nhưng vẫn vô dụng.
Chất lượng của bộ quần áo này tốt thật, bị Perona tàn phá như thế mà vẫn không bị hỏng, đồng thời còn làm nổi bật hẳn phương diện thể năng của cô nhóc này yếu đến không tưởng.
Cuối cùng, Perona trưng ra vẻ mặt chịu đả kích lớn, dựa vào người Wendy và hoài nghi nhân sinh.
Wendy nhỏ giọng an ủi cô nhóc, yếu thì chăm chỉ rèn luyện hơn nữa là sẽ tốt lên mà.
“Được rồi, xét thấy bạn học Perona mưu đồ gây rối với thuyền trưởng nhưng bất thành vì thể chất quá yếu. Phạt em hôm nay phải huấn luyện gấp đôi.”
“Đừng mà…” Perona như bị sét đánh, tội nghiệp nhìn cậu.
Trương Đạt Dã dụ dỗ: “Chuyện vừa rồi có tác dụng lâu dài, chỉ cần em rèn luyện đến mức có thể dùng một tay nhấc anh lên là có thể đánh anh một trận, thế nào?”
“Em sẽ đi rèn luyện ngay lập tức!” Hai mắt Perona dấy lên ý chí chiến đấu, chạy một mạch đến võ đạo quán và leo lên máy tập thể hình.
Trương Đạt Dã nghiến răng, con bé này đúng tặc tâm bất tử.
Wendy lo lắng: “Anh Đạt Dã nghiêm túc à?”
Trương Đạt Dã cười xấu xa nói: “Ừ, anh nói lời giữ lời, nhưng điều kiện tiên quyết là cô nhóc phải nhấc anh lên cái đã.”
Wendy hoài nghi nhìn Trương Đạt Dã. Cô bé đoán chừng Trương Đạt Dã nặng hơn 60kg, chỉ cần rèn luyện nhiều là có thể dễ dàng nhấc lên bằng một tay mà nhỉ?
Nhưng giây sau đó, Trương Đạt Dã rút 2 tay trong ống tay áo ra, mỗi tay nắm theo một khối sắt, bên trên viết “100kg”.
Carla phỉ nhổ: “Sao anh nhét được thứ to thế vào trong tay áo vậy? Lại còn không ai nhận ra nữa chứ? Chất lượng tay áo này tốt quá nhỉ? Với cả anh đánh cược với trẻ con mà chơi ăn gian vậy cũng được à?”
Wendy cũng lộ ra vẻ khiếp sợ, đây không phải anh Đạt Dã mà cô biết, sao anh Đạt Dã lại... gian xảo thế được?
Trương Đạt Dã cất kỹ khối sắt, dựng thẳng một ngón tay trỏ đưa lên miệng mình ra hiệu hai vị này nói nhỏ thôi: “Anh làm thế cũng chỉ vì tạo chút động lực cho cô nhóc. Với lại hai khối sắt cộng thêm cân nặng của anh cũng chưa đến 300kg, cố gắng chút nữa sẽ có hi vọng thôi.”
Bởi vì 'lời nói dối thiện ý' của Trương Đạt Dã nên Wendy đã xoắn xuýt một lúc lâu, cuối cùng vẫn cảm thấy Trương Đạt Dã nói có lý. Cứ để Perona tập luyện nhiều một chút cũng tốt, cô bé quyết định tạm thời không nói chân tướng cho bạn tốt của mình.
Chỉ là Wendy thật sự không giỏi nói dối, mỗi lần tập luyện cùng Perona đều sẽ vô thức lộ vẻ luống cuống.
May mà Perona đang đắm chìm trong việc rèn luyện thân thể và giấc mộng đẹp đẽ là treo ngược Trương Đạt Dã lên đánh, thành ra không chú ý tới biểu cảm khác lạ của Wendy, mỗi tội không biết còn có thể che giấu bao lâu.
Gần đây tần suất Diệp Ngôn tìm Wendy trị thương trở nên nhiều hơn, bởi vì cậu ta bắt đầu học Lục Thức. Người này nhất quyết không nghe lời khuyên của Trương Đạt Dã từ bỏ Tekkai tốt như vậy mà đi luyện Soru khỉ gió. Nhưng thôi thì Trương Đạt Dã đại nhân có đại lượng, vẫn truyền thụ hết những kinh nghiệm của mình cho cậu ta.
Dù vậy mà Diệp Ngôn vẫn thường xuyên bị thương như cũ: vết thương bong gân mắt cá chân, vết va đụng khắp người đếm không xuể. Nhưng dù gì Diệp Ngôn cũng là người có thể chịu đựng cực khổ, vì công cuộc trở nên mạnh mẽ mà cố gắng luyện tập.
Thật ra Trương Đạt Dã cảm thấy nếu lúc rèn luyện cậu ta đừng mặc những trang phục kỳ dị kia thì tiến độ còn có thể nhanh hơn một chút. Chẳng qua với tư cách là nghệ thuật gia, Diệp Ngôn có sự kiên trì riêng của mình. Một khi có linh cảm và dục vọng sáng tác thì phải kiên trì, trừ khi gặp nguy hiểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận