One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 202: Cờ của Râu Trắng (1)

Chương 202: Cờ của Râu Trắng (1)
Nữ hoàng Otohime lần lượt giới thiệu từng cảnh đẹp của đảo Người Cá: "Bên kia là gò San Hô, còn kia là vịnh Nhân Ngư. Chỗ kia có phòng cà phê Nhân Ngư… Đều là những nơi ngắm cảnh đáng để thăm thú."
Mọi người đang lên kế hoạch con đường du ngoạn sau đó, Artoria thì lại chú ý tới một lá cờ đen cực kỳ nổi bật: "Lá cờ kia là cờ hải tặc đúng không ạ?"
Nữ hoàng Otohime nói: "Đúng vậy, đó là cờ của đại hải tặc Râu Trắng, đảo Người Cá bây giờ đang nhận sự che chở của Râu Trắng."
"Một quốc gia lại tiếp nhận sự che chở của một tên hải tặc ư?" Artoria thấp giọng hỏi.
Neptune nghe được câu này, kể cho Artoria nghe quá khứ của đảo Người Cá:
"Từ khi thời đại hải tặc mở ra vào mười năm trước, vô số hải tặc từ nửa đầu Đại Hải Trình, cũng chính là Nhạc Viên tràn vào Tân Thế Giới. Mà đảo Người Cá xem như nằm trên đoạn đường hải tặc cần đi qua, cư dân bị quấy nhiễu liên miên.
Cướp bóc, bắt cóc chẳng có gì lạ, thậm chí có lần đảo Người Cá còn bị hải tặc tấn công vây hãm. Cho đến khi Râu Trắng đánh lui những hải tặc kia, để lại cờ xí của mình, tuyên bố đảo Người Cá là địa bàn của hắn thì chuyện như vậy mới chấm dứt. Nếu không, hôm nay các bạn tới cũng không thấy được cảnh tượng như bây giờ."
Cho nên nói nỗi oan này phải cho Roger gánh một phen, nhưng vẫn còn chút vấn đề. Trương Đạt Dã hỏi:
"Hình như không hợp lý lắm đâu? Bàn về tác chiến dưới nước, ai có thể so với Người Cá. Mọi người chỉ cần canh giữ ngoài đảo Người Cá, hủy diệt lớp màng bọc thuyền của bọn họ thì chẳng phải thuyền hải tặc tới cái nào chìm cái ấy à?"
Chuyện này chính là một nỗi sỉ nhục với kỵ sĩ biển cả Neptune, hắn nặng nề giải thích:
"Nếu chỉ có một, hai đoàn hải tặc bình thường thì đương nhiên không cần lo lắng, nhưng lần đó hình như rất nhiều đoàn hải tặc bắt tay cùng hành động. Binh lực của chúng tôi có hạn, cũng không nhiều cường giả.
Hơn nữa màng bong bóng cũng không phải thứ yếu ớt như vậy. Dù muốn hủy lớp độ màng cũng phải làm rách một vết thật lớn hoặc đồng thời đâm thủng nhiều lỗ mới được. Bằng ấy thời gian cũng đủ cho bọn họ phản kích rồi.
Chưa kể sau đó bọn họ còn tìm được cách dùng bong bóng để hành động và chiến đấu dưới biển trong thời gian ngắn. Tình huống như vậy càng bất lợi cho chúng tôi hơn, thế nên đảo Người Cá trải qua thời kỳ tối tăm nhất."
Mọi người thoáng cái rơi vào yên lặng, nữ hoàng Otohime lại lần nữa rơi lệ đầy mặt.
Cô nắm tay Artoria, sụt sùi nhẫn nhịn: "Xin đừng tự trách mình! Tôi nghe được hối hận và đau đớn khổng lồ trong lòng ngài, quốc gia bị tàn phá không phải lỗi của ngài! Ngài đã làm hết những gì có thể làm được rồi. Ngài là vị vua ưu tú nhất!"
Mọi người nhất thời không kịp phản ứng, người vừa bày tỏ nỗi bi thương không thể bảo vệ tốt quốc gia hình như là Neptune cơ mà? Có phải nữ hoàng cầm nhầm tay rồi không?
"Tôi không sao, chỉ là nghe được câu chuyện tương tự gợi lên vài ký ức không hay thôi." Artoria ngược lại vươn tay giúp nữ hoàng Otohime lau sạch nước mắt: "Năng lực này của ngài cứ như ăn gian vậy."
Neptune, các con của hắn và chúng đại thần đều giật mình khiếp sợ. Cô nhóc bé tin hin này cũng từng là một vị vua á? Mà nghe giọng nữ hoàng Otohime thì hình như còn là kiểu vua rất giỏi nữa kìa?
Thụy Manh Manh và Sharkler đều rất kinh ngạc, bọn họ chỉ thấy Artoria mỗi ngày luyện kiếm hoặc ăn này ăn kia, trông không giống như có phiền não chút nào, không ngờ cô ấy còn có quá khứ như thế.
Artoria đương nhiên sẽ không rêu rao chuyện này khắp nơi, Trương Đạt Dã biết vài phần, lại không thể tùy tiện nói với mọi người.
Bây giờ nhìn nữ hoàng Otohime khóc đến mức ấy, không biết thời gian kia Artoria đã trải qua đau đớn và tuyệt vọng đến nhường nào.
Trương Đạt Dã bế Tom đang ngơ ngác lên, thì thầm vài câu bên tai nó rồi nhét nó vào lòng Artoria.
"Sao vậy?" Artoria nhìn Trương Đạt Dã, lại nhìn Tom, không biết một người một mèo định làm gì.
Tom vô tội quay đầu nhìn Trương Đạt Dã một cái, lại nhìn sang Artoria, sau đó bắt đầu ra tay tai họa đầu của chính mình.
Ví dụ như nhéo tai kéo dài, hoặc là bẹo má, tết râu lại, lè lưỡi làm mặt quỷ, xoắn hai lỗ tai trên đỉnh đầu thành bánh quai chèo…
Artoria cười, nắn đầu Tom về hình dáng ban đầu: "Cảm ơn Tom và chủ nhân vô lương tâm của Tom nhé. Tôi không sao rồi."
"Thật thần kỳ! Mèo trên mặt biển đều lợi hại như vậy sao?" Một chiếc đầu ‘nhỏ’ không hề nhỏ nhô ra bên cạnh, đôi mắt công chúa Shirahoshi trừng rất to.
"Chỉ có Tom mới giỏi thế thôi." Artoria không muốn để Shirahoshi hiểu lầm kiến thức căn bản, giải thích một câu rồi thả Tom xuống.
Tom nhìn đuôi cá khổng lồ của Shirahoshi, không nhịn được bắt đầu chảy nước miếng.
Trương Đạt Dã vội vàng đè Tom lại. Cái này không được cắn đâu nhé, mày mà cắn là con bé khóc luôn đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận