One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 397: Nghe tiếng gà dậy múa (2)

Chương 397: Nghe tiếng gà dậy múa (2)
Sharkler nói: "Tôi biết về phương pháp cấp cứu khi người bình thường chết đuối, nhưng cấp cứu bộ xương khô kiểu gì bây giờ?"
Diệp Ngôn dùng ngón tay chọc chọc sọ Brook: "Theo lý thuyết, bộ xương thì không cần hô hấp. Lẽ ra không nên chết chìm chứ hả? Không đúng, chú ta chết rồi còn gì. Người chết cũng ngất xỉu á?"
Trương Đạt Dã bắt xương ống chân của Brook: "Hay thử cù lòng bàn chân xem thế nào."
"Quá đáng lắm nha cậu Đạt Dã, cả cậu Diệp Ngôn và cậu Sharkler nữa!" Brook bất mãn hét lớn.
Trương Đạt Dã buông cẳng chân Brook xuống, ra vẻ chưa có gì xảy ra: "Chú không sao hả? Sao không nói sớm?"
"Bởi vì cả người bị ngâm nước biển nên giờ không có tí sức nào. Tôi chỉ muốn nghỉ thôi mà, với cả mắt tôi mở đấy thôi? À… tôi đã không còn mắt, Yohohohoho~"
Brook gập người ngồi dậy cười một hồi rồi lại nằm thẳng cẳng: "Ôi... ngâm nước biển xong không muốn nhúc nhích đâu."
"Bộ xương khô này hết cứu, vẫn nên đi ngó xem Tom thế nào thì hơn." Trương Đạt Dã lại định xuống nước.
Diệp Ngôn ngăn cản: "Không cần, tôi và đám Cờ yêu có thể giao lưu tâm linh. Kim Nhị Bằng nói bọn họ không sao, sắp về tới rồi."
Trương Đạt Dã vắt nước ở vạt áo: "Được rồi, vậy tôi cũng đi thay quần áo khác."
"Yohohoho~ Tôi cũng đi thay một bộ thì hơn." Cuối cùng Brook cũng khôi phục tinh thần.
...
Chờ Trương Đạt Dã đi ra, trên boong đã bày xong vỉ nướng, con mồi của Tom bị Artoria cắt thành miếng nhỏ bày ở một bên.
Lửa than vừa đốt xong, Tom ung dung nhàn nhã điều chế đủ loại sốt nướng, Diệp Ngôn cầm xiên sắt xỏ từng cục thịt.
"Sếp Dã tới đúng lúc lắm, qua phụ một tay đi, cơm trưa hôm nay là King bull nướng." Diệp Ngôn gọi Trương Đạt Dã hỗ trợ.
"Câu được bull thật hả?" King bull cũng là bull, thuộc loại to nhất trong số loài này. Trương Đạt Dã lôi cái ghế gấp nhỏ tới ngồi cạnh Diệp Ngôn, giúp đỡ xuyên que nướng.
Tom gật đầu đắc ý, cuối cùng cũng có thể nếm thứ món nó thèm mấy hôm nay. Tom cầm mấy chuỗi thịt lên nướng thử.
Brook vừa thay quần áo xong đi tới cạnh vỉ nướng: "Yohohohoho~ thơm quá đi, ngửi mùi này làm cảm giác như lỗ mũi muốn say, tuy rằng..."
Trương Đạt Dã ngắt lời: "Tuy chú chẳng còn lỗ mũi nữa. Đừng nói nhảm, qua đây làm việc."
"Ỏ..." Brook trở nên suy sụp: "Cậu Đạt Dã, xin đừng nói như thế..."
Thụy Manh Manh có mắt nhìn hơn Trương Đạt Dã và Brook nhiều lắm, ra tới nơi đã chủ động tới chỗ xiên thịt làm việc.
Perona ôm gấu bông nhìn trái rồi ngó phải, cuối cùng vẫn bỏ gấu xuống, đi truyền xiên thịt cho Tom nướng.
Chỉ lát sau, nhóm thịt nướng đầu tiên hoàn thành, Tom cầm một chuỗi đưa cho Artoria, cầm hai chuỗi đưa cho Diệp Ngôn.
Nhưng chờ Diệp Ngôn đưa tay muốn nhận, Tom lại lắc đầu chỉ Cờ quái vật vàng sau lưng cậu ta.
Diệp Ngôn hiểu ngay: "Mày bảo là để cho hai tên đi cứu mày à?"
Tom gật đầu. Nó phải làm một chiếc mèo biết cảm ơn, tuy rằng King bull do Artoria xử lý nhưng hai Cờ yêu ít nhất còn giúp kéo bull về mà.
Sau đó, Perona và Brook vì muốn cứu nó dẫn tới đuối nước cũng nhận được giải an ủi.
Sau khi chia xong nhóm đầu tiên, Tom tăng nhanh động tác, vội lên có thể dùng hai tay một chân để trở mặt nướng, dùng đuôi cuốn bàn chải quết sốt nướng.
Lúc diễn tấu, mình Tom là có thể đóng vai nguyên dàn giao hưởng, lúc nấu cơm thì mình Tom cũng có thể một mèo thao tác nguyên phần của một đội đầu bếp luôn.
Tất nhiên mọi người sẽ không ngồi yên chờ Tom cho ăn, đồ nướng thì tự thao tác mới vui.
Trương Đạt Dã cầm một chuỗi thịt đưa đến bên miệng Tom: "Nếm thử tay nghề của tao xem nào."
Tom cắn một miếng thịt, nhăn nhó đau khổ lắc đầu.
"Chưa chín á? Thế để tao nướng thêm một lúc."
Một lát sau, Trương Đạt Dã gọi Tom: "Thử lại xem nào?"
Tom bất đắc dĩ cắn một miếng thịt, nơm nớp nhai thử, sau đó hai mắt sáng bừng lên, mùi vị được phết.
"Lần này chín rồi hả?" Nhận được sự khẳng định của Tom, Trương Đạt Dã rút xâu thịt về, tự ăn đến vui sướng.
Tom: “?”
Thật ra thì Trương Đạt Dã cảm thấy trước kia mình không gợi đòn thế này đâu. Chắc chắn là do ở chung với Tom lâu quá, thường xuyên bị phong cách của nó gài này gài kia, sau đó dần bị lây bệnh, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy nghịch ngợm một tí rất vui vẻ.
Đương nhiên cậu vẫn còn lương tâm, sau khi nắm giữ bí quyết thì bắt đầu cho Tom hưởng thụ niềm vui khi nằm dài trên ghế phơi nắng được người đút cho ăn.
Ngày đầu tiên sau khi rời thành phố Thất Thủy, gió êm sóng lặng, mọi người hưởng thụ thức ăn ngon hoặc chăm chỉ rèn luyện, cũng có người đánh bài thư giãn. Cuộc sống này đảm bảo không ngại nhiều.
...
Sáng sớm hôm sau, trời vừa tảng sáng, Trương Đạt Dã đã sẵn sàng lên boong tập thể dục buổi sáng như mọi hôm.
Kết quả là vừa ra khỏi cửa đã thấy một con gà đang nhảy vũ điệu kỳ quái. Chú ý, là gà chứ không phải người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận