One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 225: Diệu kế nhỏ để tìm người (1)

Chương 225: Diệu kế nhỏ để tìm người (1)
Neptune vô cùng có thành ý, bình thường nào có ai giao quân của mình cho người ngoài chỉ huy cơ chứ.
Trương Đạt Dã đang định nói, Tom đã không chờ nổi nhảy ra, chỉ cái vòng tay vàng rồi lại chỉ chính mình. Ý rằng thì là mà: Thứ nó cần đây này.
Neptune cười khẽ, vung tay lên: "Không thành vấn đề, nếu cậu Tom thích thứ này thì xin cứ giữ lại."
Hắn thấy cái này là bực bội, mà chính hắn cũng không thèm để ý chút vàng này. Nếu Tom thích, Neptune định lát nữa vào bảo khố lựa chọn vài món tặng cho nó.
Trương Đạt Dã lôi cổ Tom đã ôm vòng tay trở lại: "Quân đội thì không cần, chúng tôi muốn mượn một chiếc thuyền độ màng."
Thuyền của Long Cung rất xịn, gần như đều dùng hải thú để kéo, hành động giữa biển sâu vừa tiện lại an toàn.
Neptune sảng khoái đồng ý, cho đám Trương Đạt Dã mượn con thuyền nữ hoàng Otohime dùng để đi Mary Geoise lần trước.
Đó là chiếc thuyền tốt nhất thành phố Long Cung, phối hợp với cá kéo thuyền kia, tốc độ đủ để vượt qua truy đuổi của đa số Hải Vương.
Neptune hỏi: "Thật không cần dẫn theo vài nhân ngư trợ giúp các vị à? Ít nhất có thể giúp trao đổi với Unagi một phen."
"Không cần, lần trước chúng tôi đi với nữ hoàng Otohime trên con thuyền kia, đã quen với Unagi nhiều rồi." Trương Đạt Dã từ chối ý tốt của Neptune.
Chủ yếu là Artoria đã xác nhận có thể dùng kỹ năng cưỡi trên con thuyền kia. Hoặc có thể nói là mấy phương tiện giao thông sử dụng động vật để kéo đều là loại Artoria muốn lái sao cũng được.
Phương diện cứu hộ cũng không cần. Nếu thật sự gặp bất ngờ gì vẫn còn Cá mập khổng lồ của Sharkler đây này. Mỗi người mang theo một bong bóng san hô, bảo đảm đủ không khí là được rồi.
Đoàn người ngồi lên thuyền lớn lên đường, Neptune đã căn dặn lính canh cổng của đảo Người Cá, để họ ra ngoài.
"Đạt Dã, cậu định tìm người thế nào?" Artoria lái thuyền đưa bọn họ tiến vào lòng biển vừa quen vừa lạ, biển rộng mênh mông thế này, muốn tìm được một người đâu phải chuyện dễ.
Trương Đạt Dã nói: "Tôi có hai phương án không đáng tin cậy, chúng ta thử xem sao đã. Nếu không được thật thì lại nghĩ cách khác."
Sharkler và Thụy Manh Manh câm nín nhìn cậu. Sao người này có thể nói câu không đáng tin cậy ra đàng hoàng như vậy?
Chỉ có Artoria hỏi: "Phương án gì?"
Trương Đạt Dã nhấc chân, cởi giày mình đưa cho Artoria: "Nào, ném thử đi."
Artoria ngây ngốc nhận lấy giày, nhìn cậu bằng ánh mắt khó có thể tin.
Hai người còn lại: “...”
Đây là cách mà người bình thường nghĩ ra được à?
Ngược lại là Tom trưng ra dáng vẻ rất tán thưởng. Biện pháp này tốt mà, mỗi lần nó lạc đường đều sẽ ném nhánh cây như thế, bởi vì nó hiếm khi đi giày.
Trương Đạt Dã ngượng ngùng nói: "Cấp may mắn của cô là A mà. Tôi nghĩ xác suất thành công rất lớn đấy. Đằng nào cũng không có manh mối, chọn đại một hướng tìm thử đi."
"Sếp này, cậu nghiêm túc đấy hả?" Thụy Manh Manh nhìn Artoria cầm chiếc giày thể thao size 43 trong tay, cảm thấy không nỡ nhìn thẳng.
"Thử đã rồi tính." Trương Đạt Dã tỏ ý có thể bắt đầu ném.
Artoria mặt mày ngơ ngác ném giày thể thao lên. May mà Trương Đạt Dã chăm rửa chân, không thì ai nấy trên thuyền đều tử trận tại chỗ mất.
Giày thể thao rơi xuống đất đánh ‘cạch’ một tiếng, Trương Đạt Dã hô: "Được rồi, lên đường, rẽ trái hết tốc lực!"
Không cần bọn họ chuyển động bánh lái thật, Unagi dưới đáy thuyền đã nghe lời đổi phương hướng, nhanh chóng tiến về trước.
Tuy cảm thấy Trương Đạt Dã chỉ huy bậy bạ không đáng tin cậy, nhưng đúng là không có biện pháp gì tốt hơn, mọi người đành phân tán mỗi người một hướng trên thuyền, quan sát xung quanh xem có đầu mối hay không.
Đáy biển không đủ ánh sáng, chỉ có thể mượn chút ánh đèn trên thuyền để quan sát. Ngay cả năng lực cảm ứng của Artoria cũng không thể bao trùm quá xa được.
Bọn họ chậm chạp vững vàng đi gần nửa giờ, Trương Đạt Dã thậm chí nghĩ nếu lần này Vander Decken vứt thêm bức thư tình hoặc quà nhỏ gì đó thì tốt rồi. Dù là ném con dao cũng được?
"Sếp, có phát hiện!" Thụy Manh Manh hô: "Ở kia có chiếc thuyền!"
Mọi người tụ tới, nhìn về phía Thụy Manh Manh đang chỉ, đúng là có con thuyền hỏng, không có màng bong bóng, đang trôi lập lờ theo dòng hải lưu…
Trương Đạt Dã mất một giây để cân nhắc rằng chẳng lẽ gỗ không nên nổi lên trên mặt biển à? Sau đó từ bỏ suy nghĩ: "Lái thuyền tới gần!"
"Tôi đi trước xem thử." Sharkler dẫn đầu nhảy ra khỏi màng bong bóng, bơi về phía con thuyền chìm.
Một lát sau, Sharkler trở lại: "Trông có vẻ bị bạo lực phá hư, trong khoang thuyền lộn xộn như bị đánh cướp, có vài thi thể vừa chết không lâu."
"Đây chính là đầu mối đấy!" Trương Đạt Dã mừng rỡ: "Có thể cướp bóc ở nơi quái quỷ này thì mười có chín là Vander Decken còn gì. Không đúng, chẳng lẽ chiếc vòng vàng kia là hắn ta vừa cướp được à?"
"Thế mà tìm được đầu mối thật..." Tuy Thụy Manh Manh tự phát hiện thuyền, nhưng chính cô vẫn cảm thấy khó tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận