One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 159: Tôi từ chối nhé (2)

Chương 159: Tôi từ chối nhé (2)
"Hì hì hì, chuyện này là do ông ta không tuân quy củ trước mà." Mr.3 cười làm lành, nhưng nhìn sao cũng giống cười gian: "Là ông ta báo sai số lượng và thực lực nhân viên quán rượu, dẫn tới tổ làm nhiệm vụ chúng tôi chịu tổn thất to lớn cho nên… Cho nên chúng tôi phải truy cứu trách nhiệm của ông ta. Đúng thế! Chính xác là như thế!"
Mr.3 cảm thấy cách này là tốt nhất. Bởi vì dù hôm nay Trương Đạt Dã có thả gã chăng nữa, gã cũng phải đối mặt với trừng phạt do nhiệm vụ thất bại.
Nhưng nếu đổ hết trách nhiệm lên đầu tên Bernice kia, giết chết hắn rồi lấy số tiền nên lấy trở về. Dưới điều kiện không có gì tổn thất như vậy, chắc sẽ không phải chịu trừng phạt nặng quá đâu.
Nhưng Trương Đạt Dã cắt ngang suy nghĩ của gã: "Tôi từ chối nhé."
"Hở? Tại sao?" Mr.3 cảm thấy đây là chuyện tốt cho cả hai bên: "Cậu không cần lo tôi nói chuyện không giữ lời đâu. Dưới tình huống thế này, dù là vì chính mình thì tôi cũng sẽ giải quyết ông ta triệt để!"
"Vì ông là tội phạm mà. Thả ông ra thì không biết ông sẽ tổn thương bao nhiêu người, vẫn đưa đi đổi tiền truy nã thì hơn." Trương Đạt Dã cảm thấy cách kia không tốt. Kiểu gì cũng sẽ có biện pháp xử lý Bernice, không cần thả mấy người này về làm ác. Chưa kể sẽ dẫn tới báo thù không dứt nữa chứ.
Cậu cảm thấy dù không thả ba người này thì Baroque Works cũng sẽ không để Bernice được yên ổn. Dù sao cũng vì hắn nên tổ chức này mới tổn thất ba đặc công cao cấp số hiệu gần đầu như vậy.
Giao mấy người này cho hải quân thì hơn. Nếu hải quân lấy được tin tức của Baroque Works, lại hợp tác với Alabasta một phen, có khi còn sẽ ngáng chân được Crocodile.
"Xin cậu suy nghĩ cho kỹ!" Mr.3 còn muốn khuyên nhủ thêm, tiếc rằng Trương Đạt Dã đã bảo Tom tháo nhà tại chỗ để chế tạo xe rồi.
Nhìn chiếc xe ba gác nhanh chóng thành hình, Mr.3 nhận mệnh: "Thế thì xin cậu hãy thỏa mãn yêu cầu nho nhỏ cuối cùng của tôi!"
"Nói tôi nghe thử xem?" Trương Đạt Dã tò mò gã sẽ nói yêu cầu gì.
Chẳng lẽ muốn dùng chút năng lực cuối cùng chế tạo tượng sáp, thỏa mãn đam mê theo đuổi nghệ thuật của mình gì đó? Dẫu gì gã cũng là một nhà nghệ thuật.
Mr.3 ra vẻ tội nghiệp: "Có thể thổi tắt lửa trên đầu tôi được không. Búi tóc trên đầu là tôi dùng năng lực chế tạo sáp nến hòa lẫn với tóc để tạo kiểu, hiện tại lại không thể dùng năng lực bổ sung nên nếu cứ để cháy tiếp là sẽ trọc đầu đấy."
Trương Đạt Dã: "..."
Tôi nhìn lầm ông rồi, quý ngài nghệ thuật gia.
Keimi lê đuôi cá tới, trông mong nhìn Trương Đạt Dã: "Ơ? Đây là cây nến ạ? Lúc thổi nến có được ước nguyện không ạ?"
Tôi không phải bánh kem! Mr.3 rất muốn hô lên như vậy nhưng chỉ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Không thành vấn đề, tôi không ngại. Cứ cầu nguyện với cây nến của tôi đi, có lẽ linh nghiệm lắm đấy."
"Quá tuyệt vời, cảm ơn ngài 3!" Keimi chắp tay nhắm mắt, nghiêm túc tiến hành cầu nguyện.
Tom thấy thế cũng tạm thời đình công, tới tham gia trò vui.
Nhìn hai đứa bé cưng làm như có thật, Trương Đạt Dã lắc đầu bật cười. Hay mình cũng cầu cho bạn cùng phòng thân ái của mình xuyên việt một chuyến nhỉ?
Tom và Keimi mặt mày thành kính cầu nguyện rồi thổi tắt bấc lửa trên đầu Mr.3.
Lúc Trương Đạt Dã hỏi hai đứa ước cái gì, Keimi còn nghiêm trang nói; "Ước nguyện nói ra sẽ mất linh đấy."
Tom còn khoa trương che miệng mình lắc đầu.
Làm Trương Đạt Dã càng thêm tò mò chú mèo lười Tom cả ngày ăn uống chơi ngủ, còn có thể có mong ước gì.
"Không muốn nói cũng được. Chúng ta đi thôi, đi căn cứ hải quân." Trương Đạt Dã gọi những người khác cùng nâng ba cái thùng gỗ lên xe, rời khỏi căn nhà hoang này.
Trương Đạt Dã phụ trách kéo xe. Đây là lần thứ hai cậu kéo loại xe ba bánh sơ sài do Tom chế tạo, cũng rất hoài niệm tâm trạng khi kiếm được xô tiền đầu tiên lúc ấy.
Artoria và Thụy Manh Manh đi hai bên xe, vừa bảo vệ vừa đề phòng xe này bất ngờ tan vỡ, bởi vì trông nó đơn sơ quá.
Keimi và Tom ngồi trên xe. Keimi ngồi xe là vì không tiện đi bộ, Tom thì chủ yếu là vì lười.
Đoàn người đi thế này đúng là hơi rêu rao, nhưng vì trên người đều mang vũ khí, xe còn chất người nên ai nhìn cũng tưởng họ là thợ săn tiền thưởng, sẽ không có ai tùy tiện tiến lên trêu chọc.
Đương nhiên, nếu Keimi không che kín cái đuôi thì phải làm một trận lớn mới có thể rời khỏi đây được.
Bởi vì Mr.3 rất hiểu chuyện, thế nên Trương Đạt Dã nhường cho Tom đánh ngất xỉu gã: Hiệu quả tốt, không tác dụng phụ, cục u trên đầu sẽ khôi phục nhanh hơn.
Không sai, hiểu chuyện cũng phải đánh ngất xỉu, nói cho cùng vẫn là nhân vật phản diện, không thể xem thường được.
Khi rời khỏi vùng đất trái phép, Trương Đạt Dã chợt ngừng lại: "Artoria, cô đưa Keimi về quán rượu trước đã."
Bạn cần đăng nhập để bình luận