One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 516: Anh hùng hải quân cũng chỉ có thế (2)

Chương 516: Anh hùng hải quân cũng chỉ có thế (2)
“Không sao đâu Wendy, cũng đến lúc chúng ta phải quay về rồi, chút vết thương nhỏ này ngủ một giấc là khỏe.” Trương Đạt Dã đứng dậy, vừa mới cử động thì cả bụng, ngực và lưng đều đau đến mức miệng giật tăng tăng.
Ai ngờ Tom và Perona còn bắt tay nhau chọc tới chọc lui trên người cậu. Tom thì chỉ vì tò mò thôi, còn Perona nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, muốn thừa cơ trả thù kẻ đã bắt nạt mình.
“Hai đứa có thôi đi không!” Trương Đạt Dã nắm cổ áo sau gáy Perona nhấc cô nhóc sang một bên, sau đó quẳng Tom vào mặt Perona.
Perona bị ám khí cấp Thần Tom nện trúng mặt làm loạng choạng ngã phịch xuống đất, ôm Tom nhoẻn miệng cười như ác ma.
Wendy còn định chữa trị cho Trương Đạt Dã một lần nữa.
Artoria lại đứng ra khuyên nhủ: “Đau đớn là trải nghiệm cần thiết đối với Đạt Dã. Tạm thời cứ thế này đi, hoặc là chờ khi nào ma pháp của em hồi phục rồi tính tiếp.”
Wendy gật đầu đồng ý, quyết định phải rèn luyện thật tốt để có thể sử dụng ma pháp nhiều hơn.
Sau đó mọi người chào tạm biệt ông cháu Garp, đào cây linh sam và mang về.
Bị đánh cả nửa ngày trời, Trương Đạt Dã đã học thành thạo Soru nửa nạc nửa mỡ của mình, thuận tiện còn nắm giữ bí quyết Tekkai. Hình như không lỗ đúng không?
Cậu đã có cảm giác rất chân thật về Haki vũ trang rồi, chẳng qua mỗi lần men theo cảm giác đó để tấn công hoặc phòng thủ thì đều sử dụng ma pháp từ Artoria, đồng thời còn phát hiện có một luồng sức mạnh trong cơ thể đang rục rịch.
Trương Đạt Dã rất bối rối, không biết Garp đánh bật ra loại năng lượng nào trong cơ thể của cậu. Rốt cuộc là ám năng lượng của Thụy Manh Manh hay chân khí của Diệp Ngôn nhỉ?
Biết quá nhiều thứ cũng rất đau đầu… Trương Đạt Dã thầm mừng rỡ, khóe miệng sắp kéo đến tận mang tai…
“Ôi, tại sao sếp Dã lại thành ra thế này? Mọi người đi đốn cây hay đi cướp cây thế?” Diệp Ngôn tựa trên lan can nhìn Trương Đạt Dã áo rách quần manh thì cười ghẹo.
“Hứ…” Chọc ngoáy tôi ấy hả? Còn non lắm! Trương Đạt Dã đưa cây cho Sharkler khiêng tiếp, chân bỗng tăng tốc, chớp nhoáng xuất hiện bên cạnh Diệp Ngôn rồi ra vẻ ta đây:
“Ra ngoài một chuyến gặp được cao nhân chỉ điểm nha, bất cẩn học thành thạo Soru rồi, còn sắp học thành Tekkai và Haki luôn. Phiền ghê! Không biết bằng tố chất cơ thể của người nào đó thì bao giờ mới đạt tới ngưỡng cửa để học tập.”
“Không phải chứ! Ra ngoài một chuyến gặp một ông già chỉ dạy, thực lực tăng vọt á. Anh cũng gặp chuyện máu chó thế cơ à?” Diệp Ngôn kinh ngạc hỏi lại. Cậu ta không tin cũng khó trách. Cậu ta từng bắt gặp Trương Đạt Dã luyện tập Soru rồi, lúc thì ngã sấp mặt, lúc thì va vào tường. Giờ mới ra ngoài một ngày đã nắm giữ thành thạo chiêu thức đó thì đúng là gặp cao nhân thật rồi.
Thụy Manh Manh giúp Sharkler trồng cây có sẵn đất vào chậu hoa lớn, sau đó tò mò đến gần hóng hớt.
“Sự thật bày ra trước mắt.” Dù cậu sử dụng Soru với trạng thái hiện tại khiến hai chân đều run lên nhưng không ảnh hưởng đến việc cậu muốn làm màu gài chết Diệp Ngôn, vì vậy bèn nói: “Ngày mai cậu muốn đi cùng tôi không? Học Lục Thức siêu tốc nhé~”
Diệp Ngôn ngắm Trương Đạt Dã từ trên xuống dưới, sau đó quay người luyện tập thể năng của mình: “Được rồi, anh hưởng thụ cơ hội tốt này một mình đi nhé, tôi không có phước phần hưởng ké đâu.”
Diệp Ngôn quá quen với giọng điệu gài người này rồi, cậu ta cảm thấy Trương Đạt Dã rủ rê mình đi chịu khổ chung thì có. Còn Lục Thức siêu tốc nữa chứ, nếu điều kiện tất yếu là thể chất không đạt yêu cầu, dù cao thủ mạnh hơn nữa chỉ dạy cũng vô ích thôi, anh chơi một mình đi.
“Haizz…” Hố người thất bại nên Trương Đạt Dã đành nói hết mọi chuyện, nói mình muốn đến lớp bổ túc của Garp học thêm thử xem có thể nhập môn Haki không.
Mọi người đều tỏ vẻ không có ý kiến gì, bởi vì bọn họ không có kế hoạch hành trình cụ thể, thời gian cũng thư thả nên ngừng một khoảng thời gian ngắn cũng được.
Người duy nhất hy vọng chiếc thuyền nhanh chóng xuất phát là Brook, lên đường sớm chừng nào thì hắn có thể gặp Laboon sớm chừng ấy. Chẳng qua hắn cũng không nóng vội: “Cơ hội được anh hùng hải quân tự tay chỉ dạy rất hiếm. Cậu Đạt Dã đừng lo lắng cho tôi, tôi chờ một chút cũng được mà.”
Laboon đã gần ngay trước mắt, chẳng mấy chốc là được gặp mặt. Brook bắt đầu nảy sinh cảm giác càng gần thì càng sợ… Xa cách tận 40 năm trời, giờ hắn quay về trong trạng thái hoàn toàn khác trước, lỡ Laboon không nhận ra hắn thì phải làm sao? Lỡ Laboon không chịu tha thứ thì hắn phải làm thế nào?
Brook luôn lạc quan cũng cảm thấy lo lắng, đến mức hôm nay khi ra ngoài chơi còn không hề lân la tiếp cận mấy cô tiểu thư xinh đẹp nữa.
Brook nghĩ mình cần thời gian làm công tác tư tưởng cho mình. Nhắc mới nhớ, hôm nay hắn vẫn chưa trị liệu tâm lý cho cậu Sharkler, đúng lúc nhân cơ hội này chuyển dời sự chú ý, giải tỏa tâm trạng nôn nóng của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận