One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 314: Absalom: Sức mạnh của gấu (2)

Chương 314: Absalom: Sức mạnh của gấu (2)
Có lẽ lực khống chế của hắn đối với trái cây chưa bằng được mười năm sau nên sau khi bị đánh, hắn không quan tâm tới việc che giấu Bazooka nữa.
Brook nhìn khuôn mặt không giống người của Absalom, phát biểu ý kiến: “Một gương mặt kinh khủng nhường nào, làm tôi sợ run cả lưỡi rồi đây này. À, tuy rằng tôi đã không còn lưỡi, yohohohoho.”
“Bộ xương di động thì có tư cách gì nói người khác là kinh khủng hả, đồ khốn!” Absalom lập tức nhảy ra, giận dữ hét lên: “Tôi là một người đàn ông có bộ hàm của sư tử, làn da của voi, đồng thời còn có cả sức mạnh của gấu và tinh tinh đấy!”
“Sức mạnh của gấu à?” Hắn khoe khoang cả một đống thứ mà Thụy Manh Manh chỉ nghe được mỗi câu này: “Có phải lợi hại lắm không?”
Với thực lực của cô hiện giờ thì đánh nhau với lợn rừng, gấu chó gì đó không tính là chuyện to tát. Cô cũng không cảm thấy sức mạnh của gấu thì khá hơn ai.
“Đương nhiên rất lợi hại rồi, đây chính là cơ thể siêu cấp do bác sĩ Hogback cải tạo cho tôi, tôi muốn trở thành vua của nghĩa địa!” Absalom cũng có giấc mộng của riêng mình giống như bao người khác: “Vì vậy, em hãy trở thành cô dâu của tôi đi!”
“Cô cô cô cô… cô dâu á?” Đề tài thay đổi quá nhanh, Thụy Manh Manh không kịp quay xe.
Absalom tuyên bố rất thản nhiên: “Đúng vậy, tôi ưng em rồi! Chúng ta hãy cử hành hôn lễ luôn đi.”
“Không được! Tôi không đồng ý! Tôi vẫn chưa có ý định kết hôn.” Thụy Manh Manh thật thà phản bác: “Hơn nữa không ai lại chấp nhận kết hôn với một con quái vật mới quen cả.”
Nhưng Absalom không hề quan tâm đến ý kiến của cô: “Các chiến binh zombie, hãy đón cô dâu của ta trở về!”
“Vâng thưa ngài Absalom.” Một đám zombie từ cổng lớn xông ra, chạy về phía Hope.
“Thằng khốn chán sống rồi! Anh em tao con còn chưa ngắm đủ em gái xinh đẹp này đâu, mày lại dám cướp ư?” Lỗ Đại Sơn và Mã Lão Ngũ tức giận, một trong số những sở thích của Cờ yêu chính là ngắm gái đẹp, chẳng qua thường ngày ở trên thuyền chúng không dám biểu hiện quá rõ ràng mà thôi.
“Yohohohoho, ép buộc phái nữ làm chuyện họ không muốn là không tốt đâu nhé.” Brook rút thanh kiếm của mình ra, hơi nghẹo đầu: “Như đã nói rồi đấy, quý cô Manh Manh, nếu lần này bảo vệ cô thành công, có thể cho tôi xem một chút…”
“Xương khô háo sắc nói ít thôi! Nhào vô!” Lỗ Đại Sơn nhấc bổng Brook lên rồi ném lên bờ, sau đó hắn cũng nhảy xuống.
“Zombie! Zombie đấy! Sợ chết mất! À, tuy tôi chết mất rồi, yohohohoho.” Brook linh hoạt xuyên qua đám zombie, đưa lưng về phía chúng thu kiếm lại: “Tuy sợ vãi nhưng cũng chém xong rồi.”
“Vừa xảy ra chuyện gì?” Đám zombie bối rối, xoay người chuẩn bị bao vây Brook.
“Chỉ cần tốc độ nhanh đến mức không thấy rõ zombie thì sẽ chẳng sợ nữa. Là như vậy đấy. Chém mũi tên.” Keng một tiếng, Brook thu kiếm vào trong cây gậy chống.
Đám zombie chợt phát hiện trên người mình có thêm thật nhiều vết thương, sau đó nháo nhào ngã xuống.
Bài hát giọng mũi của Brook, nguồn gốc của chiêu thức chém mũi tên này là:
Bài hát giọng mũi của Brook, nguồn gốc của chiêu thức chém mũi tên này là:
Sau khi bị cướp mất cái bóng, Brook lên đảo một mình, bởi vì sợ zombie nên muốn ngâm nga bài hát để thả lỏng, sau đó căn cứ vào suy nghĩ ‘nếu tốc độ nhanh đến mức không thấy rõ mặt zombie thì sẽ không sợ hãi nữa’ mà sáng tạo ra chiêu thức này. Vì vậy mới phải ‘hát giọng mũi’ hoặc là ‘ngâm nga’ trước khi ra chiêu.
Sau khi bị cướp mất cái bóng, Brook lên đảo một mình, bởi vì sợ zombie nên muốn ngâm nga bài hát để thả lỏng, sau đó căn cứ vào suy nghĩ ‘nếu tốc độ nhanh đến mức không thấy rõ mặt zombie thì sẽ không sợ hãi nữa’ mà sáng tạo ra chiêu thức này. Vì vậy mới phải ‘hát giọng mũi’ hoặc là ‘ngâm nga’ trước khi ra chiêu.
Nếu nói đến so đấu, có lẽ Brook trước khi bị cướp mất cái bóng sẽ làm ra chuyện như vậy nhưng không có chiêu này.
Nếu nói đến so đấu, có lẽ Brook trước khi bị cướp mất cái bóng sẽ làm ra chuyện như vậy nhưng không có chiêu này.
Absalom hét lên với những con zombie ngã xuống đất: “Đừng giả chết nữa, chúng mày là zombie bất tử, dù bị chém một kiếm thì có sao đâu? Đứng lên cho tao, tiếp tục chiến đấu đi!”
“Hóa ra không chết.” Đám zombie đầu óc ngu si bừng tỉnh hiểu ra, chỉ cần không gãy tay gãy chân hoặc là bị chặt thành mấy khúc thì sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến việc bọn chúng đứng lên, tiếp tục chiến đấu.
Nhưng đúng lúc này, Lỗ Đại Sơn to cao khổng lồ đột ngột rơi từ trên cao xuống, vừa vặn nện lên đầu đám zombie đang lồm cồm bò dậy. Sau khi hạ cánh, nó còn thân mật lăn một vòng, cố gắng hết sức chăm sóc càng nhiều kẻ địch càng tốt.
Đám zombie kêu rên thảm thiết theo phản xạ, cơ thể bị đè ép đến biến dạng, lần này đúng là không bò dậy nổi nữa.
“Yohohohoho.” Brook nhân cơ hội này đút túi muối vào mồm đám zombie, những cái bóng màu đen lần lượt xuất hiện trong miệng bọn chúng rồi bay lên trời, trở về bên cạnh chủ nhân của chúng nó.
“Cái bóng bị rút ra ngoài rồi ư?” Absalom giật mình: “Tại sao các người lại biết được nhược điểm của zombie?”
Lỗ Đại Sơn không nói không rằng, dùng nắm đấm to như cái nồi để trả lời hắn.
Absalom giơ hai tay chặn lại cú đấm này, lùi lại mấy bước, tiến vào trạng thái tàng hình: “Tại sao lại không nói gì hả?”
“Chủ nhân bảo rồi, nhân vật phản diện chết vì nói nhiều. Trong lúc chiến đấu, ai vô duyên vô cớ để lộ thông tin của mình ra cho kẻ địch biết đều là những tên đần.” Lỗ Đại Sơn đáp lại một câu, cố gắng tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận