One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 346: Không cắn được cái mông của Tom (2)

Chương 346: Không cắn được cái mông của Tom (2)
Thỉnh thoảng, Trương Đạt Dã sẽ nhớ đến một vài bộ phim hoạt hình cũ từ nhiều năm trước như “Chuyện Trung Hoa hiếu học” hay “Chuyện về đức hạnh truyền thống Trung Hoa”, tăng cường giáo dục tư tưởng và đạo đức cho Perona.
Mặt khác, cứ cách bảy ngày sẽ có một bài kiểm tra, thứ mà Perona ghét cay ghét đắng.
Trong khoảng thời gian sống chung với nhau, Perona hơi ỷ lại vào Artoria, thích Tom nhất, thái độ với Brook là ác liệt nhất và đối với Trương Đạt Dã, Diệp Ngôn và Sharkler thì hơi sợ hãi.
Bởi vì dáng vẻ của Sharkler rất hung dữ, còn năng lực của Diệp Ngôn thì khắc chế cô.
Về phần Trương Đạt Dã… Cậu rất quen thuộc với cách Perona nhìn mình, giống hệt như các những học sinh trong lớp tiểu học của cậu khi không thể nộp bài tập về nhà hoặc trả lời sai câu hỏi.
Một buổi sáng nào đó, Trương Đạt Dã đang dạy Perona tập thể dục nhịp điệu. Cậu phát hiện ra cô nhóc này không thích vận động, lúc không có việc gì làm thì chỉ thích ngồi ăn uống linh tinh, nếu không thì lại ôm Tom ngẩn người, vì vậy cậu mới cố gắng chắp vá chút ký ức còn sót lại, dạy cho cô một bài thể dục nhịp điệu hoàn chỉnh.
“Sếp ơi, phát hiện thuyền ở đằng xa. Hình như họ treo cờ màu đen.”
“Cờ màu đen à, đó chẳng phải là cờ hải tặc hay sao?” Trương Đạt Dã ngẩng đầu lên hỏi: “Có thấy được rõ ký hiệu bên trên không?”
Thụy Manh Manh cầm ống nhòm quan sát kỹ hơn: “Là một cái đầu lâu mọc hai chiếc sừng, mũi đỏ.”
Nhắc đến mũi đỏ, Trương Đạt Dã lập tức nghĩ đến đại thần Buggy, nhưng chắc hắn sẽ không lăn lộn ở Đại Hải Trình đâu, hơn nữa ký hiệu của Buggy cũng không có sừng.
Trương Đạt Dã nhìn về phía Sharkler. Sharkler lắc đầu, thông tin quá ít, hắn không thể nào phán đoán đó có phải một nhóm hải tặc nổi tiếng hay không, ở Sabaody hắn cũng chưa thấy tin tức treo thưởng như vậy.
Không đoán ra được thì thôi, chắc không phải nhân vật nổi tiếng nào đâu. Trương Đạt Dã hét lên: “Chuẩn bị nghênh chiến, ai không phải là thành viên chiến đấu hãy nấp đi.”
Artoria xoay bánh lái để thuyền tiến thẳng tới chỗ hải tặc.
Thụy Manh Manh nhìn chằm chằm vào thuyền của đám hải tặc, chuẩn bị báo cáo hướng di chuyển của nó bất cứ lúc nào.
Diệp Ngôn vẫy tay, tám lá cờ quái vật vàng bay tới sau lưng.
Perona và Tom ngoan ngoãn chạy vào trong khoang thuyền, chỉ thò mỗi cái đầu nhỏ ra len lén quan sát.
Sharkler nói: “Nếu không thì để tôi qua đó xem thử trước đã, nhóm hải tặc không rõ tên tuổi như thế này tôi chỉ cần dùng Cá mập khổng lồ là có thể đánh tan.”
“Đừng đừng, tôi còn muốn trải nghiệm chút cảm giác chiến đấu bằng pháo nữa, chúng ta có nhiều đạn pháo như vậy, nếu không bắn vài phát thì tiếc lắm. Mặt khác…” Trương Đạt Dã giơ tay túm ngay lấy Tom, giật nó trở lại: “Mày nấp cái gì? Pháo binh Tom, chuẩn bị chiến đấu!”
Tom nhanh chóng thay bộ quần áo thủy thủ, giơ tay chào sau đó vào trong khoang thuyền, đẩy một khẩu pháo ra.
“Ừm… Thật ra cái tao muốn thử là mấy khẩu pháo lớn trên thân thuyền cơ.” Hai bên trái phải của Hope Diamond đều có năm khẩu pháo to, đằng trước cũng có một khẩu, Trương Đạt Dã đã muốn xem thử sức công phá của chúng từ lâu rồi, lần này khó khăn lắm mới gặp được bia ngắm thích hợp.
“Vậy để tôi làm cho, tôi cũng muốn dùng thử loại pháo lớn đời cũ này.” Diệp Ngôn chủ động xin đi, kinh nghiệm như thế này sẽ là tư liệu quý giá về sau.
“Được, Brook, phiền ông chú hướng dẫn kỹ thuật cho Diệp Ngôn một lát nhé.” Trương Đạt Dã cảm thấy Brook đã làm hải tặc nhiều năm, chắc hẳn rất biết cách chơi pháo.
“Yohohohoho, vui lòng cống hiến sức lực.” Brook nhẹ nhàng nhấc chiếc mũ dạ trên đầu lên, đi tới kho vũ khí cùng Diệp Ngôn. Hàng này lúc không hèn mọn thì vẫn khá lịch thiệp.
Hai người bọn họ cộng thêm đám Cờ yêu có thể điều khiển năm khẩu pháo lớn một cách dễ dàng.
Trương Đạt Dã leo lên cột buồm, tiến vào trong phòng quan sát, giành lấy vị trí của Thụy Manh Manh rồi đằng hắng vào micro. Micro ở chỗ này kết nối với loa phóng thanh trong mỗi khoang, lúc tình huống khẩn cấp thì tất cả mọi người đều sẽ nghe được thông báo.
“Người cầm lái và hàng hải sĩ xin chú ý, thuyền của địch sắp tiến vào tầm bắn, chiếm lấy đầu chữ T.”
Artoria nghi ngờ hỏi: “Đầu chữ T? Đó là cái gì?”
“Không ngờ sếp Đạt Dã còn biết cái này. Tuy sử dụng trong trường hợp này không chính xác lắm.” Sharkler giải thích: “Đầu chữ T ám chỉ việc trong một trận hải chiến, hạm đội của ta sử dụng mặt hông của toàn đội để đối đầu với cánh quân của đối phương. Bởi vì phần lớn pháo được bố trí ở mạn thuyền nên làm như vậy có thể phát huy tối đa hỏa lực của tàu và tấn công tàu dẫn đường của đối thủ.”
“Chẳng qua chúng ta không phải hạm đội lớn, ý của sếp Đạt Dã muốn nói là cố gắng hết sức để cho cạnh thuyền của chúng ta nhắm ngay đầu thuyền của bọn họ, chiếm cứ vị trí đầu chữ T. Nhưng trong tình huống bình thường, trừ khi tốc độ của chúng ta chiếm ưu thế lớn hơn hoặc là đối phương phản ứng chậm, nếu không thì rất khó đạt được hiệu quả lý tưởng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận