One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 307: Chuyện kẻ địch không mong muốn, mình càng thích... Oái! (1)

Chương 307: Chuyện kẻ địch không mong muốn, mình càng thích... Oái! (1)
"Tôi sẽ cố gắng!" Thụy Manh Manh trả lời nghe có vẻ không tự tin gì cả.
"Yohohohoho ~ Tôi sẽ liều bộ xương già này bảo vệ thuyền và quý cô Thụy Manh Manh!" Lời của Brook thì nghe đáng tin hơn nhiều.
Không an tâm ông chú thì có đấy, Diệp Ngôn bất đắc dĩ cầm hai lá Cờ quái vật vàng ra, đưa cho Thụy Manh Manh: "Tôi để Mã Lão Ngũ và Lỗ Đại Sơn lại cho cô nhé. Sếp Dã nói bên địch có kẻ biết tàng hình còn gì? Mũi của Mã Lão Ngũ cực nhạy, có thể giúp được. Lỗ Đại Sơn thì chả giỏi gì ngoài đánh đấm cả. Có việc gì cứ sai bọn chúng thoải mái nhé."
"Không gánh nổi cậu gọi tôi là sếp Dã đâu." Trương Đạt Dã bày tỏ mình không hề muốn bái kiến lão thiên sư: "Mà tôi nhớ Mã Lão Ngũ là yêu quái ngựa cơ mà? Sao lại học kỹ năng đặc trưng của yêu quái chó nhà người ta?"
"Nó chẳng những biết kỹ năng của yêu quái chó, còn biết ngoại ngữ cơ. Tôi cũng chẳng hiểu nó nghĩ gì mà lựa chọn học tập mấy thứ đấy." Gia đình Diệp Ngôn đối xử với Cờ yêu rất khá, bình thường sẽ không quản mấy chuyện nhỏ nhặt kiểu sở thích, hứng thú của Cờ yêu gì đó.
"Nhân tài! À không đúng, yêu tài nha!" Trương Đạt Dã hâm mộ than thở, cậu học tiếng nước ngoài khó khăn chết đi được. Đúng là người không bằng yêu mà.
Trước khi đi, Trương Đạt Dã lôi một món đồ trong ô chứa vật phẩm ra, giao cho Thụy Manh Manh: "Giao thần khí này cho cô đấy, uy lực cực mạnh, cẩn thận ngộ thương người mình."
Thụy Manh Manh luống cuống tay chân nhận lấy Cờ quái vật vàng của Diệp Ngôn và ‘thần khí’ của sếp nhà mình, hứa hẹn: "Tôi chắc chắn sẽ bảo vệ Hope thật tốt!"
"À thì… nếu đánh không lại thật thì cứ chạy thôi, thuyền mất còn có thể làm cái mới mà." Trương Đạt Dã sợ cô gái này cứng ngắc quá.
...
Xung quanh đều không xây bến tàu. Nhìn từ phương diện thiết kế thì xem ra Moria không định để người ta lên bờ ở chỗ này. Nhưng theo giải thích của Trương Đạt Dã, chuyện gì kẻ địch không mong muốn, mình đi làm chẳng phải rất đẹp à.
Thế là mấy người đứng trên lan can ở mạn thuyền, nhảy thẳng đến bờ bên kia, chẳng qua… Bên kia bờ là chiến hào sâu mấy chục mét.
"Sếp Đạt Dã, sau này cậu đừng trinh thám linh tinh nữa! Á a a!" Sharkler cũng không có người máy bay như Kabutack, chút độ cao này không đến mức ngã chết nhưng chắc chắn sẽ hơi đau.
"Cái hố á!" Diệp Ngôn kêu thảm một tiếng rơi xuống, với thể chất của cậu ta thì ngã xuống là nhập viện được luôn.
May mà cậu ta có Cờ yêu, Kim Nhị Bằng chui khỏi Cờ quái vật vàng, một tay kéo Diệp Ngôn, tay kia kéo Sharkler, đưa hai người chậm rãi hạ xuống.
"Là bẫy à?" Artoria nhẹ nhàng chạy trên vách tường chiến hào, vững vàng rơi xuống đất. Tuy ngã xuống cũng chẳng sao, nhưng cô sợ dưới chân có cơ quan bẫy khác.
Đến nỗi Trương Đạt Dã… Cậu vô tội kêu lên: "Tôi cũng là người bị hại mà!"
Sau đó rơi cái vèo xuống dưới. Tốc độ kia nhanh vô cùng, đến mức Tom trên vai cậu không phản ứng kịp, bị chậm lại giữa không trung.
Nhưng một giây sau đó, một cánh tay từ phía dưới vươn dài bắt được Tom, Tom nghiêng đầu nhìn về phía ‘ống kính’, chớp chớp mắt không hiểu ra sao, thoáng cái bị kéo xuống theo.
Trương Đạt Dã và Tom không ngã thành bánh mèo bánh chủ nhân, bởi vì gió lúc rơi xuống mạnh quá, thổi Tom trong lòng Trương Đạt Dã căng phồng lên, biến thành dù để hạ xuống.
Trương Đạt Dã cứ thế nắm dù hiệu mèo Tom hạ xuống vùng an toàn, sau đó nghênh đón ánh mắt như nhìn cầm thú của Diệp Ngôn: "Thế mới bảo, Tom có muốn nhảy việc không? Tao đảm bảo không ngược đãi mày như thế đâu."
"Xéo ngay, đây là bất ngờ!" Trương Đạt Dã xoa nhẹ đầu Tom. Bất ngờ thật mà, cậu không có sở thích ngược đãi động vật nhỏ, chẳng qua là mấy bất ngờ ngoài ý muốn này thường xuyên xảy ra quanh Tom, khó lòng phòng bị.
Tom không trả lời bọn họ mà sợ đến run bần bật, bởi vì nó cảm thấy mùi của khắc tinh.
"Gâu, oắng... Gâu!" Đi đôi với tiếng chó sủa, một con quái vật cao bốn, năm mét bước ra từ bóng tối.
Nhìn kỹ lại, chỗ con chó ba đầu bước ra chất đống rất nhiều xương trắng, có xương người, cũng có xương động vật.
Diệp Ngôn kinh ngạc: "Chó ba đầu Địa Ngục à? Vừa mở màn đã kích thích thế á?"
"Hay bắt lại làm thú cưỡi chơi một trận đi?" Trương Đạt Dã kiến nghị: "Vừa hay, Artoria có kỹ năng cưỡi."
Artoria giải thích: "Kỹ năng cưỡi không áp dụng với ma thú được. Với cả con chó này xấu lắm."
Trương Đạt Dã nói: "Mặt hàng này không tính là ma thú chứ? Có phải chó ba đầu Địa Ngục thật đâu mà."
Sharkler chạy hệ thống phân tích: "Trông như vá lại với nhau, chỉ có hai cái đầu chó, đầu còn lại là đầu cáo."
"Grừ..." Chó ba đầu như bị Sharkler chọc trúng điểm đau, tức giận gầm nhẹ rồi nhào tới. Có vẻ như nó rất bận tâm chuyện có một cái đầu cáo.
"Xem ra con chó con này cần được tâm sự thân thiết hữu hảo." Trương Đạt Dã móc cây đèn đường đã lâu không sử dụng ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận