One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 880: Thuyền là vô tội nha (1)

Chương 880: Thuyền là vô tội nha (1)
Hắn sẽ không cố ý đi nhớ loại chuyện nhỏ này. Hơn nữa mấy người dù gì cũng là nhân vật cấp bậc nổi tiếng thế giới đấy? Nhớ tiền một ly rượu đến tận bây giờ có hợp lý không hả?
"Ai thế ạ?" Vivi nhỏ giọng hỏi.
"Kiếm sĩ vĩ đại nhất thế giới, Mắt Diều Hâu Mihawk." Thụy Manh Manh giới thiệu: "Trước kia từng gặp ở quần đảo Sabaody, hắn tới so tài kiếm thuật với Artoria và thầy Tom. Người này rất lợi hại, lúc ấy chị còn sợ hòn đảo kia sẽ bị chém thành hai nửa cơ."
"Ra là ngài ấy..." Những người tới muộn hơn Thụy Manh Manh đều chưa từng gặp Mắt Diều Hâu, có thể từng thấy hình trên báo nhưng không dám nhận ngay.
Mọi người tò mò hỏi kết quả so tài khi đó, Thụy Manh Manh suy nghĩ rồi đáp: "Chắc tính là ngang tay đi, hai trận đều ngang tay."
Mắt Diều Hâu nhìn chằm chằm Artoria, tay phải đã nắm lấy chuôi hắc kiếm Yoru: "Tôi vẫn luôn mong đợi có thể gặp lại các vị trên biển. Tuy sớm hơn dự đoán một chút nhưng không sao. Hãy để tôi thử kiếm trong tay các vị lần nữa nào!"
'Các vị' ở đây là chỉ Artoria và Tom. Trực giác của Mắt Diều Hâu nói cho hắn rằng Artoria đã mạnh mẽ, mạnh hơn lần gặp mặt trước rất nhiều. Hắn gấp gáp muốn đánh một trận với cô gái này.
Ngược lại thì Tom lần trước tặng hắn ta niềm vui bất ngờ thì không có gì thay đổi. Nhưng kiếm thuật của Tom vốn không hợp với lẽ thường, Mắt Diều Hâu vẫn ôm lòng mong chờ.
Tom cũng không thèm sự mong chờ của hắn. Người này động tí là muốn thái hạt lựu mèo, rất đáng sợ có được không? Nếu không phải nể tình quan hệ của hắn với Artoria trông có vẻ rất tốt thì Tom cực muốn cầm gậy gõ hắn.
"Được." Artoria cũng rất mừng khi có một người để so tài và trao đổi kiếm thuật.
Trương Đạt Dã chen miệng: "Hai người muốn đánh thật thì tìm chỗ nào rộng rãi ấy nhé? Thuyền của chúng tôi vô tội."
"Đi bờ biển phía Đông đi." Mắt Diều Hâu lườm Trương Đạt Dã. Người này đúng là có năng khiếu trong phương diện làm người ta cụt hứng. Tuy cậu ta nói rất có lý.
Pho tượng Tom ở mũi thuyền cảm động muốn rớt nước mắt, người này còn có chút lương tâm.
Long Ring Long Land là quần đảo tạo thành từ 10 hòn đảo nhỏ, cứ giữa hai đảo lại có đoạn nối liền, nối cả 10 đảo thành vòng tròn, tựa như một chuỗi vòng ngọc trai.
Mỗi năm ở đây đều sẽ xuất hiện tình trạng thủy triều rút quy mô lớn, lộ ra bộ phận nối liền giữa các đảo. Dân chúng trên đảo có thể nhân ngày hôm đó tới đảo gần mình, cả đoạn đường tốn khoảng vài tiếng. Thế nên khoảng cách giữa các đảo đều không nhỏ, không cần lo lắng hai người đánh nhau ảnh hưởng tới đảo gần đó.
"Động vật ở đây đều quái thật đấy." Dọc đường đi, Perona tò mò hết nhìn Đông lại nhìn Tây.
Chim hạc bay qua bầu trời, hươu chạy dưới mặt đất… gần như cơ thể loài động vật nào cũng thon dài cực kỳ, tựa như bị mấy người kỹ năng photoshop chẳng ra gì sửa thành hình vậy, vô cùng mất cân đối.
Thậm chí Trương Đạt Dã còn thấy một con chó tăng chiều dài, độ cao thì ngang với chó bình thường nhưng thân dài ít nhất 20 mét. Hình như cậu cũng thấy kiểu chó thế này trong Tom & Jerry rồi, lúc băng qua đường chẳng khác nào đoàn tàu hỏa.
"Không chỉ là động vật, thực vật cũng đều rất… dài nha!" Wendy và Vivi ngửa đầu nhìn cây cối nhỏ dài, gần như muốn học tư thế khinh bỉ người của Nữ Hoàng Hải Tặc.
"Bảo đám thú lạ này là yêu quái cũng có người tin ấy chứ." Nếu không phải từng thăm đảo Thú Lạ, Diệp Ngôn chắc đã tế Cờ quái vật vàng ra để thu yêu rồi.
"Hy vọng đừng ảnh hưởng tới khẩu vị." Trương Đạt Dã nhìn Artoria tạm thời không lòng dạ đâu để cân nhắc vấn đề này thì cảm thấy mình nên suy xét giùm cô.
Nghe cậu nhắc nhở, Tom lập tức hưng phấn, le lưỡi ngắm trái nhìn phải, xem thử động vật nhỏ nào may mắn trở thành bữa trưa.
"Chúng ta đậu ở chỗ này là được rồi." Trương Đạt Dã ý bảo mọi người dừng lại, để Artoria và Mắt Diều Hâu tiếp tục đi về phía bờ biển.
"Xa vậy à?" Thành Long ước lượng khoảng cách, đoạn này phải cách hơn trăm mét ấy chứ.
Trương Đạt Dã nói: "Gần hơn sẽ dễ bị lan tới, dù đứng ở đây thì tôi và Manh Manh cũng phải sẵn sàng tinh thần cản kiếm cho mọi người ấy chứ."
"Hả? Cản kiếm à?" Thụy Manh Manh ngẩn người một lát rồi mới rút kiếm ra, đến đứng trước mặt mọi người. Cô ấy luôn quen đi theo sau lưng đồng bạn, không phải sợ nguy hiểm mà chỉ là không tự tin thôi.
Trương Đạt Dã cũng lấy một thanh kiếm ra: "Ai bảo cơ thể hai ta cứng cỏi nhất làm gì?"
Khoảnh khắc hai người rút kiếm là Mắt Diều Hâu phát hiện ngay, sau đó hơi kinh hãi. Hắn đã từng gặp cả hai người này rồi, khi đó hai người còn chưa xứng cho hắn để mắt tới. Vậy mà giờ có vẻ đều tiến bộ rất nhiều nhỉ.
Thú vị, đoàn đội này càng ngày càng thú vị.
Lúc này Mắt Diều Hâu cũng không suy nghĩ nhiều hơn, siết chặt Hắc kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận