One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 309: Nhẹ nhàng nện tỉnh linh hồn đang say ngủ

Chương 309: Nhẹ nhàng nện tỉnh linh hồn đang say ngủ
Diệp Ngôn vẫn chưa thích ứng được phong cách của Tom, sợ hãi nói: "Rốt cuộc mày giấu nhiều đồ như thế ở chỗ nào? Tụ lý càn khôn à?"
Tom giang tay lắc đầu, ý bảo không hiểu cậu ta nói cái gì.
Zombie bị chôn trong đống đồ linh tinh lỉnh kỉnh không thể nhịn được nữa, nhảy dựng lên hất tung đống đồ trên người: "Khốn nạn! Đừng ném nữa! Tôn trọng xác sống vất vả bò ra khỏi mộ đi chứ! Ông mày là zombie kinh dị đây này!"
Zombie do Moria chế tạo sợ muối, nhưng phải nắm muối nhét vào miệng chúng nó mới được. Túi muối bị Tom luống cuống ném ra cũng chỉ nện lên đầu nó mà thôi, thành ra con Zombie này không hề hấn gì.
Trương Đạt Dã ôm lấy Tom bị dọa sợ, giọng nói bình tĩnh: "À thì… đồng chí gì ơi, hay mày cứ tiếp tục đi?"
"Tiếp tục cái rắm!" Zombie tức giận, ném điếu xì gà không hiểu bị nhét vào miệng mình từ bao giờ xuống đất: "Ra đây hết cho tao! Để tụi nó biết cái gì gọi là kinh dị!"
Gã này có vẻ là kẻ cầm đầu tiểu đội zombie này, muốn đi trước dọa đám người xông vào nơi này một phen để tìm thú vui, nào biết chính mình thành trò hề cho thiên hạ, cho nên thẹn quá hóa giận.
Từng con zombie từ dưới đất ló đầu, vây chặt đám Trương Đạt Dã.
Trương Đạt Dã vẫn không nói võ đức như trước, không chờ chúng kịp bò ra ngoài hết đã nhặt lấy cái chày cán bột Tom vừa ném, nhắm thẳng đầu zombie chơi đập chuột chũi.
"Nhẹ nhàng nện tỉnh linh hồn đang say ngủ..."
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Mỗi lần chày đều đánh chuẩn vào nhịp phách nhạc, cực kỳ xả stress.
Ít nhất cách chơi vui vẻ như thế lập tức xua tan nỗi sợ của Tom. Nó mò ra một cây gậy đánh bóng chày, theo Trương Đạt Dã đi đập chuột chũi.
Đồng thời, nó còn không đánh giống kiểu của Trương Đạt Dã mà là nhìn chằm chằm một cái đầu đánh liền tù tì, chỉ cần đầu chưa thụt xuống đất là nó sẽ đánh mãi.
Trong phút chốc, cảnh tượng hung tàn vô đối.
"Quá tàn bạo, chúng ta tìm người khác đi. Con cá bên kia trông hơi yếu hơn một tí kìa."
"Đúng đúng đúng, không chọc nổi mèo chẳng lẽ còn không thể dây vào cá à?"
Mấy con zombie có tí thông minh lặng lẽ cách xa một người một mèo đáng sợ nơi đây, sau đó thấy được Sharkler một tát đánh người bay mấy chục mét.
"Ờ thì... hình như cá này cũng không dễ chọc."
"Nhìn kỹ mới thấy là cá mập nha. Đổi cô em bên cạnh đi, tao thích gái xinh."
Thế là mấy con zombie vô cùng thông minh lại thấy Artoria một kiếm chém ra, cắt bảy, tám zombie thành hai khúc, chém lìa đến mức không tìm Hogback là không vá lại được.
"Ực." Chúng zombie nuốt nước miếng, bọn chúng còn duy trì cơ thể người tương đối hoàn chỉnh, chức năng nuốt nước miếng vẫn còn đó.
"Xem ra không có lựa chọn khác rồi, thôi thì thằng ranh tóc vàng bên kia đi, trông gầy teo lại yếu nhớt."
"Chính nó, chúng ta đông thế này cơ mà, đều xông lên vây đánh nó!"
Cuối cùng, năm - sáu mươi zombie thì có gần một nửa tìm tới Diệp Ngôn: "Nhóc ranh, chúng tao đông thế này, mày ngoan ngoãn đầu hàng đi!"
"Ỷ đông hiếp ít à? Đúng là kinh nghiệm khó có, trước kia đều là bọn này vây đánh người ta đấy." Diệp Ngôn phất tay, sáu Cờ quái vật vàng bay lên, chúng Cờ yêu chui ra ngoài, con nào con nấy hằm hè, nở nụ cười dữ tợn.
Nhiều ngày như vậy ngoại trừ làm việc vặt cũng chỉ có thể bắt nạt bộ xương khô háo sắc kia một lần, chưa được chiến đấu thật sự gì cả. Hiện tại chúng Cờ yêu cảm thấy mình cần phát tiết một tí, trông đám hồng mềm trước mặt có vẻ được thoải mái bóp rồi.
Thế là giữa mảnh nghĩa địa vang lên tiếng tru tréo thảm thiết của đám zombie, hết lượt này đến lượt khác.
Mười phút sau, chúng zombie bất động.
Không phải chết, mà là nằm thẳng cẳng rồi.
Không hiểu đám người này từ đâu chui ra, dù chúng có ỷ vào ‘cơ thể bất tử’ đứng lên liên tục thì vẫn bị đánh ngã.
Đã thế, những người này biết rõ có đánh bọn chúng cũng không chết mà vẫn không ngại phiền, đánh ngã chúng không chịu dừng tay, không biết có phải có sở thích gì quái đản không nữa.
Kết quả là chúng zombie từ bỏ, nằm còn có thể tiết kiệm sức lực, đánh hỏng thì cùng lắm là tìm bác sĩ Hogback khâu lại cho, đánh cho tàn phế có khi còn được nâng cấp bằng bộ phận của động vật ấy chứ.
Tom dùng gậy bóng chày chọc chọc một con zombie rụt cổ không chịu nhô lên, cảm thấy hết cả hứng.
Mèo nói chung đều hứng thú với đồ vật biết nhúc nhích hơn, đám này bất động là chán chết.
Lúc này, từ trong rừng có người đi ra, tay còn cầm một ngọn đèn. Tom lập tức vui vẻ trở lại, zombie này biết nhúc nhích, nó chạy cho đối phương một gậy vào đầu.
"Áu... Sao lại đánh tôi, tôi chỉ là một ông cụ già người thường bị thương nặng thôi mà..."
Tom cắn ngón tay, đây là người á? Rõ ràng trông giống zombie thế này.
"Vô cùng xin lỗi ông, mèo nhà tôi tưởng ông là zombie." Trương Đạt Dã rối rít nói xin lỗi, còn lấy hòm thuốc ra bôi thuốc, băng bó trán cho ông cụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận