One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 114: Mèo ăn cá có gì sai

Chương 114: Mèo ăn cá có gì sai
“Tất nhiên, bến tàu sẽ thu một ít tiền hoa hồng bán hàng. Nhược điểm là có thể phải chờ thời gian rất lâu mới bán được tàu, cũng có thể không bán được với giá cao hơn. Cậu em phải suy nghĩ cho kỹ.”
Trương Đạt Dã hiểu, sửa tàu có rủi ro, đầu tư cần phải cẩn thận chứ gì. Căn cứ nguyên tắc ‘tôi không để ý tới tiền, tiền sẽ không rời bỏ tôi’, cậu xua tay nói: “Không cần phiền như vậy, cứ bán thẳng cho bến tàu là được rồi.”
“Vậy tôi dẫn cậu đi gặp ông chủ.” Goodman nháy mắt: “Tôi giúp cậu mặc cả.”
Trương Đạt Dã lập tức nhớ đến cảnh Goodman nói tình nói lý tranh luận giúp cậu mua quán rượu. Nhưng phải thừa nhận gương mặt chuẩn men của chú nháy mắt chẳng dễ thương miếng nào.
Trương Đạt Dã bế Tom, vuốt ve lông của nó để chữa lành tâm hồn của mình, còn quyết định lúc về sẽ nhìn Artoria nhiều hơn để chữa lành đôi mắt.
Goodman giải thích tình hình cho ông chủ, dù hắn muốn giúp đỡ Trương Đạt Dã cũng sẽ không che giấu tình trạng thực sự của con tàu, đây là trách nhiệm của thợ đóng tàu. Cùng lắm thì lúc ra giá năn nỉ ông chủ một phen.
Ông chủ Doug của bến tàu vốn định hạ thẳng giá xuống mức thấp nhất, nhưng không chịu nổi Goodman dai dẳng. Cuối cùng đành quyết định cho Trương Đạt Dã 38 triệu, nói rằng mai mốt sẽ đến quán uống ké rượu.
Trương Đạt Dã vỗ ngực nói ông cứ thoải mái đến chơi, đảm bảo có đủ rượu ngon uống no thì thôi.
Sau khi tạm biệt Goodman, nhóm Trương Đạt Dã ngồi lên xe bong bóng của nhà mình, hàng hóa mua trước đó đều còn ở trên xe.
Thụy Manh Manh lái xe, Trương Đạt Dã ngồi phía sau ôm rương tiền, gọi điện thoại cho lão Bob.
“Vâng, giải quyết xong đám hải tặc rồi, đã có hải quân tới dẫn đi.”
“Đúng vậy, dụng cụ câu cá của mọi người vẫn còn ở chỗ cũ, có thể tiếp tục câu cá.”
“Haizz, khách sáo gì chứ, chúng cháu cũng vì tiền thưởng thôi mà. À đúng rồi, ông giúp cháu nói với người bạn kia của ông một tiếng, nhất định phải để con cá ngừ voi vây xanh lại cho cháu, cháu sẽ đến mua ngay.”
“Không cần, không cần đâu, bán bình thường cho cháu là được rồi, cũng không thể để người ta lỗ vốn đúng không?”
“Vâng.”
Trương Đạt Dã cúp điện thoại, nói với mọi người: “Đi thôi, chúng ta chở đồ về quán rượu trước, sau đó đi mua cá.”
Lần này bọn họ không gặp sóng gió gì, thuận lợi mua được con cá kỳ lạ kia.
Nó dài gần 2m, lưng có sọc đen, môi rất dày, mũi dài như vòi voi, thậm chí còn có hai cái ngà voi.
Nhưng cặp ngà ngắn nhỏ này chắc chắn không đáng giá 900 triệu.
“Con cá này ăn được thật à?” Thụy Manh Manh nhìn nguyên liệu nấu ăn kỳ lạ thì rất nghi ngờ.
Artoria gật đầu khẳng định, mở quyển sổ tay của mình ra: “Ăn được thật. Trong một bài báo cáo có viết rằng, loại cá ngừ voi vây xanh này chủ yếu sống ở biển Đông, có thể hấp, cũng có thể rán. Nó là sự kết hợp giữa sự săn chắc của thịt bò và tươi mềm của thịt cá. Đặc biệt là phần mũi có mùi vị độc đáo khiến người ta khó mà quên được...”
Artoria nói một hồi, hai mắt gần như phát sáng, lọn tóc ngố trên đỉnh đầu cũng rung rung mong đợi.
Giọng điệu mong chờ của cô rất cuốn hút, nói đến mức Tom không ngừng chảy nước miếng.
Bận rộn cả nửa ngày, cũng gần đến giờ ăn trưa rồi. Trương Đạt Dã cũng nuốt nước bọt mong đợi: “Trưa nay chúng ta ăn nó luôn, một phần hấp, một phần chiên giòn đi. Nếu muốn hấp hết thì cũng không có nồi hấp to như vậy, cắt nhỏ cũng phiền phức.”
Tom xoa tay hầm hè, gọi Thụy Manh Manh giúp nó khiêng con cá vào bếp. Con cá to quá, mình nó khó mà khiêng vào được.
Chỉ lát sau, mùi thơm từ bếp bay tới, Tom và Thụy Manh Manh đẩy xe đồ ăn ra, đặt đĩa cá lên bàn.
Trương Đạt Dã cầm đũa lên: “Ơ? Ảo giác à? Sao tao cảm thấy mũi voi ngắn đi một khúc vậy nhỉ?”
Tom giấu tay ra sau lưng, mắt nhìn láo liên, huýt sáo vờ như không biết gì.
Thụy Manh Manh chứng kiến mọi chuyện, chỉ có thể ngượng ngùng giữ im lặng.
Nhưng không cần cô phải nói gì, sự thật đã rành rành ra đấy. Trương Đạt Dã và Artoria đều lựa chọn tha thứ cho nó, mèo ăn cá thì có gì sai chứ?
Ánh sáng bạc lóe lên, một con dao ăn nhỏ chia vòi voi thành bốn phần, bay vào đĩa của từng người.
Trong lúc những người khác còn đang choáng váng, Artoria đã cầm nĩa xiên một miếng nhỏ cho vào miệng, nhai nuốt đầy hạnh phúc.
...
Thưởng thức một bữa trưa ngon lành, Trương Đạt Dã lười biếng mở cửa quán rượu. Căng da bụng thì dễ trùng da mắt lắm.
Trương Đạt một tay chống cằm ngồi sau quầy rượu, nhàm chán nghe khách nói chuyện, cố gắng moi những thông tin hữu ích trong một đống chuyện phiếm chém gió khoe khoang.
Phần lớn thời gian đám người này chỉ nói mấy chuyện vụn vặt, nào là nhìn ông chủ không vừa mắt nên muốn sa thải ông ta luôn, rồi thì con nhà ai hôm nay bị ăn đòn khóc rất to, tối nay muốn ăn một bữa ăn thịnh soạn thế nào…
Bạn cần đăng nhập để bình luận