One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 62: Tom đáng bao nhiêu tiền

Chương 62: Tom đáng bao nhiêu tiền
“Ồ? Nghĩa là sao ạ?” Trương Đạt Dã thuận lời mở đầu của hắn mà hỏi tới. Mỗi ngày cậu đối mặt với nhiều khách hàng như vậy, không nói chuyện phiếm là không được. Gần đây cậu đang cố gắng thích nghi với thân phận mới của mình. Cảm giác chưa tốt nghiệp đại học đã bị bắt gây dựng sự nghiệp khá kỳ diệu.
Artoria cũng nhìn qua, khá là hứng thú với mấy tin tức kiểu này, chỉ có Tom chuyên chú kiểm kê thu hoạch của mình là không đếm xỉa đến chuyện gì khác.
Bernice không ngại kể họ nghe những gì mình trải qua: “Thời tiết của Đại Hải Trình thay đổi thất thường, dù bọn tôi mò được một con đường tương đối an toàn thì cũng không thể bảo đảm lần nào cũng gặp được thời tiết tốt. Một khi gặp phải thiên tai là toi đời.”
Trương Đạt Dã gật gù: “Cái này cháu hiểu, cho nên mới cần hoa tiêu giỏi. Nhưng gặp phải hải tặc cũng xong đời mà?”
“Không không không. Không có cách nào chống lại thiên tai cả, nhưng có nhiều lựa chọn khi bắt gặp hải tặc. Chẳng hạn như vừa chạy trốn vừa cầu cứu hải quân của hải vực lân cận. Tôi cố ý đặt làm tàu buôn của mình ở thành phố Thất Thủy, dù chở đầy hàng hóa thì tốc độ cũng không thua thuyền hải tặc bình thường quá nhiều.”
“Trốn không nổi thì bọn tôi cũng có thể lựa chọn chống lại, dưới tay tôi có một nhóm thủy thủ và hộ vệ không tồi, không cần lo lắng mấy băng hải tặc nhỏ.”
Xem ra vị này còn là một thương nhân có thực lực, Trương Đạt Dã hỏi tiếp: “Gặp phải mấy vị đáng gờm thì làm thế nào?”
Bernice nhún vai: “Thì đầu hàng rồi giao toàn bộ hàng hóa đáng giá là được. Chỉ cần không phải xui tận mạng thì sẽ sống thôi.”
“Nhưng hải tặc không giết người đoạt thuyền thật ạ?” Trương Đạt Dã không cảm thấy hải tặc có cái gọi là đạo đức nghề nghiệp.
Bernice cười đáp: “Đây là Đại Hải Trình đấy, bất cứ thuyền trưởng nào có năng lực gây dựng băng hải tặc có tiếng ở đây đều không ngu xuẩn đâu. Mỗi lần xử lý thương nhân là bớt đi một đối tượng để cướp bóc về sau rồi còn gì. Mà hạng hải tặc không có tiếng thì chúng tôi tự tin đối phó được.”
À cái này... Nhưng chúng hải tặc thật sự có suy nghĩ tân thời kiểu giữ ngỗng đẻ trứng vàng cơ á? Trương Đạt Dã rơi vào trầm tư.
“Thế mới nói chỉ cần không quá xui xẻo thì không bỏ mạng đâu. Dù mất sạch hàng hóa, tôi cũng tin rằng sẽ kiếm trở lại nhanh thôi.” Bernice tràn trề tự tin, nếu không phải lợi nhuận đủ cao thì hắn chẳng thèm liều mạng đâu.
Trương Đạt Dã nghe mà cũng thèm đi buôn. Tuy là mạo hiểm khá lớn nhưng lợi nhuận cũng cao hơn quán rượu nhiều. Chờ khi nào mở quán rượu tiết kiệm được ít tiền thì có thể cân nhắc đến việc chọn lựa vài người đáng tin ra biển xem sao.
Về phần thời gian cụ thể... Chờ đến khi cậu gặp phải Crocodile và Gecko Moria cũng không sợ đi? Nhưng đến lúc ấy còn phát sầu vì tiền ư?
Nói đi cũng phải nói lại, có tiết kiệm đủ tiền mua thuyền không còn là vấn đề kia kìa. Đâu thể thật sự bảo Tom tay không chế tạo một con tàu chứ?
“Ghê gớm thật.” Trương Đạt Dã khen đối phương. Có thể nói rằng người này quyết đoán hơn cậu, hoặc nói là trình độ tham tiền cao hơn cậu. Nhưng chí ít người ta có dũng khí liều mạng, phát tài cũng xứng đáng.
“Thương nhân như tôi đầy ra đấy, không xứng với lời khen của cậu em đâu.” Bernice cười ha hả: “Nói thật ra thì chỗ này của tôi có mối làm ăn muốn bàn với em trai.”
“Làm ăn gì?” Trương Đạt Dã hỏi, chắc không phải muốn bán rượu cho cậu chứ?
“Về chú mèo chơi piano đấy.” Bernice nhìn thoáng qua Tom: “Không biết em trai có định bán chú mèo thông minh này không? Tôi có thể cho một giá cao.”
Hắn vừa dứt lời, một trái cà chua nện thẳng vào mặt hắn nát nhừ, chất lỏng màu đỏ chảy tí tách dọc mặt hắn, loang ra cổ áo sơ mi màu trắng.
Tom đã đứng lên, thở hồng hộc nhìn Bernice.
“Được rồi Tom, đừng kích động. Tao sẽ không bán mày đâu.” Trương Đạt Dã sờ đầu Tom an ủi. Quan trọng là cậu sợ Tom manh động mò pháo ra, nổ banh quán rượu.
Tom trừng Bernice, xoay người rời khỏi quầy bar lên lầu, thậm chí bỏ quên luôn số đồ ăn vặt mới đếm được một nửa.
“Xin lỗi chú Bernice, Tom không phải hàng hóa, dù có chuyện gì cháu cũng sẽ không bán.” Trương Đạt Dã đưa khăn tay cho hắn lau mặt. Lại nói tiếp: “Cháu sẽ đền bộ quần áo này cho chú. Đừng nhắc lại chuyện mua Tom nữa.”
Cậu không hề tức giận. Dù Tom thông minh đến đâu thì người ngoài cũng chỉ nhìn nhận nó là một chú mèo. Một chú mèo biết đàn piano đương nhiên mang lại cơ hội kinh doanh. Dù bán nó cho quý tộc hay biến nó thành minh tinh động vật đều có thể đạt được lợi nhuận khổng lồ.
Có người tới hỏi giá là chuyện bình thường, nói rõ ràng là được.
Chắc cũng chẳng đến nỗi có Thiên Long Nhân vì thế đến gây chuyện đâu. Đại dương này bao la rộng lớn, biết bao động vật thông minh cơ chứ. Đến Vua Sa Mạc* còn có một con rái cá (Mr. 13) biết phác họa nữa mà.
Cách gọi Crocodile
Cách gọi Crocodile
Bạn cần đăng nhập để bình luận