One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 285: Tôi muốn tố cáo danh tính thực của Ma Bóng Đêm (2)

Chương 285: Tôi muốn tố cáo danh tính thực của Ma Bóng Đêm (2)
Rayleigh nhướng mày, hai người nọ trợn trắng mắt ngã xuống đất.
"Ai ya, người ta vừa cảnh cáo ông đừng có xen vào chuyện người khác." Shakky trêu ghẹo.
"Ha ha, tôi không nỡ nhìn một cô gái trẻ trung xinh đẹp bị bắt nạt đâu." Rayleigh cười ha hả, nói ra lời nói rất dễ trúng mìn.
Nhưng Shakky chẳng những không giận, ngược lại nở nụ cười, tựa như nhớ ra chuyện xưa nào đó.
Cô gái vũ nữ không bị người trói buộc nữa, vội vàng đứng lên nói cảm ơn. Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng 'Ánh Sáng Của Trời' đúng là không lừa người ta.
"Có tiện kể chúng tôi nghe xem đã xảy ra chuyện gì không?" Shakky thành thạo ném hai tên ngất xỉu ra ngoài, còn thuận tay cuỗm sạch Belly trên người chúng.
Cô vũ nữ gian nan kể lại chuyện mình được cứu hôm qua. Vốn cô kết nhóm với vài người, sau khi rời hội trường đấu giá con người thì tới cảng. Nào biết bởi vì dáng người và gương mặt xinh đẹp nên lại bị để mắt tới, trong lúc chạy trốn đã đi lạc với đồng bạn, bị người bắt.
Nhưng lúng túng ở chỗ đám người nọ nghe ngóng cả đêm cũng không tìm được khách hàng, vũ nữ nhân lúc bọn họ vừa mệt lại buồn ngủ để trốn thoát.
Shakky khó hiểu: "Vẫn có người dám làm chuyện này à?"
Không phải nói đám buôn người trên đảo đều bị sợ vỡ mật, những người này to gan vậy sao?
Rayleigh suy đoán: "Chắc là tay mơ hoặc vừa từ ngoài biển về tới, chưa nghe nói đến chuyện mấy tiệm buôn nô lệ đều bị dọn dẹp không còn một mống."
Shakky gật đầu, có khả năng này: "Vậy sao cô lại chạy trốn tới đây?"
"Vì… Vì ân nhân đã nói, nếu trốn tới đây thì sẽ có một nửa cơ hội sống sót."
Rayleigh: "..."
Tôi - Vua bóng tối Rayleigh - muốn tố cáo danh tính thực của 'Ma Bóng Đêm'!
"Đúng rồi, còn chưa hỏi cô tên gì, người ở đâu?"
"Esmeralda, tôi tên Esmeralda." Cô vũ nữ dè dặt nói: "Tôi vốn là người của vương quốc Cozia ở biển Đông."
"Cozia?" Shakky suy nghĩ một thoáng mới nói: "Tôi nhớ mấy tháng trước vương quốc Cozia bị người công chiếm, do Germa làm nhỉ?"
"Tôi không biết ai tấn công vương quốc, nhưng có rất nhiều người giống như tôi, bị người nhân lúc rối loạn bắt đi. Cũng không biết giờ bọn họ sao rồi." Nhắc tới vương quốc bị người vây công và những người cùng chung số phận với mình, Esmeralda hơi thương cảm.
"Tình huống ở đó lúc này chắc không được tốt lắm đâu. Cô vẫn muốn về à?" Shakky nhắc nhở. Cozia không phải quốc gia đã gia nhập liên minh, dù bị Germa trắng trợn cưỡi ốc sên khổng lồ đặc thù vượt qua Lục Địa Đỏ công phá cũng không có ai quản.
Một vương quốc bị công hãm, hiện tại rất có khả năng hỗn loạn nội bộ, còn gặp nước láng giềng xâm phạm, hải tặc tập kích. Tình hình của người bình thường ở nơi đó sẽ không tốt chút nào.
"Vâng! Người nhà của tôi đều ở đó, nếu tôi vẫn luôn không trở về…" Esmeralda khom người vái chào Rayleigh và Shakky: "Nói cho cùng, cảm ơn hai vị ân nhân đã cứu tôi, tiếp theo tôi sẽ tự nghĩ biện pháp trở về. Trước lúc đó, nếu ân nhân có nhu cầu cần việc gì ra sức, tôi sẽ cố gắng hết mình."
Esmeralda không muốn tăng thêm phiền toái cho ân nhân, nhưng nếu có thể trả lại chút ân tình trước khi rời đi cũng rất tốt.
"Cũng không cần cô làm cái gì..." Rayleigh và Shakky đưa mắt nhìn nhau, hai người họ không phải người tốt gì cho cam, chẳng qua là thấy một cô gái hiền lành như vậy cũng khó có thể ngồi yên mặc kệ.
Vốn dĩ vùng đất trái phép mỗi ngày đều có nhiều nô lệ bị mua bán như thế họ cũng có thể làm như không biết. Nhưng một khi chuyện này đụng tới bọn họ, họ cũng không thể ngó lơ cảm giác áy náy trong lòng.
"Thằng nhóc kia thật biết tìm phiền phức cho người khác." Rayleigh thấp giọng mắng một câu, sau đó cười ha hả: "Thật ra thì dạo này đúng lúc tôi muốn đi biển Đông thăm hỏi bạn cũ. Cô không ngại thì đi cùng tôi, thế nào?"
"Ơ? Nhưng mà..." Esmeralda muốn nói cảm ơn ý tốt của ngài, nhưng người ta cũng không nói thẳng là muốn tiễn cô.
"Không nhưng nhị gì cả, thời gian tới xin nhờ cô chăm sóc bộ xương già này."
"Vâng!" Esmeralda che miệng, hai lần liên tục suýt ngã vào vực sâu, lại hai lần liên tục được người cứu: "Cảm ơn... Cảm ơn..."
Tuy cô không muốn mất khống chế, nhưng nước mắt lại rơi không ngừng được.
"Khóc xấu thật đấy." Rayleigh cười khẽ. Ông muốn đi biển Đông xem thử đứa bé mà Shanks nhắc tới, với cả… Xem có nên can thiệp chuyện của một đứa bé khác không.
"Ăn cái gì trước đã, nghỉ ngơi cho tốt." Shakky kéo Esmeralda ngồi xuống, lấy ít thức ăn cho cô.
...
Bên kia, tàu Hope vừa rời khỏi quần đảo Sabaody không lâu.
Trên cột buồm là lá cờ nền trắng, bên trên vẽ cái đầu mèo vui tươi hớn hở, gộp chung với tượng Tom ở mũi thuyền tôn nhau lên rất hay ho.
Buồm ngang gần đầu thuyền nhất viết tên đầy đủ của con thuyền thành hình cánh cung: Hope - Diamond, dưới chữ còn vẽ bức tranh của toàn thể thành viên. Nếu hỏi là ai vẽ… đương nhiên là Tom rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận